Chương 16: Phim

Trần An Lâm với Tô Hàng hẹn nhau lúc 9 giờ sáng ở rạp chiếu phim bên cạnh trường. Cô cố ý trang điểm cho bản thân thật xinh xắn, không hiểu sao cô có cảm giác Tô Hàng thích thể loại ôn nhu thanh thuần thế này. Vậy nên cô mặc váy dài màu trắng, chỉ cần bước đi thôi là sẽ thấy vẻ thướt tha lả lướt. Dì Trâu thấy cô cũng phải khen xinh liên tục.

Trần An Lâm xấu hổ đỏ mặt, có lẽ không phải do trang phục mà chính là thần thái của cô hôm nay khiến cô càng đẹp hơn. Hai má đỏ ửng, vẻ mặt ngây thơ, vừa nhìn đã thấy là một thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.

Trần An Lâm đến trước giờ hẹn nửa tiếng, còn Tô Hàng sát giờ mới đến. Không sao, cậu đến là Trần An Lâm đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tô Hàng mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay với quần dài, trang phục bình thường như do tỉ lệ cơ thể hoàn hảo của cậu nên tổng thể trông hết sức sáng sủa, sạch sẽ.

"Mình đã lấy vé rồi, chúng ta vào luôn thôi." Trần An Lâm vẫy vẫy hai tấm vé trên tay, cười hì hì bắt chuyện, cô sợ cậu đột nhiên hối hận đi về.

Trông Tô Hàng có vẻ không vui, hàng mi đen nhánh hơi nhíu lại nhưng vẫn làm theo lời cô không nói một lời.

Trần An Lâm nhìn bóng lưng cậu ở đằng trước mà bẹp miệng, cậu lại làm sao thế nhỉ, trông có vẻ không vui.

Bộ phim Trần An Lâm chọn là một bộ phim tình cảm, nghe nói là bộ phim được các đôi tình nhân chọn nhiều nhất, rất hợp ý cô.

Vị trí của hai người ở trong góc cũng là do Trần An Lâm cố tình chọn, ở góc thì tiện cho cô làm một ít chuyện... xấu hổ.

Tô Hàng theo cô đến chỗ ngồi, cậu nhướng mày, giương mắt nhìn Trần An Lâm, ánh mắt nghiền ngẫm như muốn nói: Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết*. Trần An Lâm chống lại ánh mắt cậu, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nhưng tay cô lại âm thầm run rẩy, cô rất sợ Tô Hàng trở mặt quay đầu chạy lấy người.

*"lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ" đã trở thành một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ cũng biết.

Tô Hàng ngồi xuống, lôi di động ra chơi. Trần An Lâm ngồi bên cạnh, trộm ngắm cậu, thấy vẻ mặt cậu tốt hơn mới nhẹ nhàng thở ra. Đèn trong phòng chiếu chợt tắt, Tô Hàng chưa tắt di động, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt cậu, bóng lông mi phủ xuống khiến cho sự chuyển động của hàng mi đen nhánh càng rõ ràng, đôi môi mỏng mím thành một đường, trên chiếc cổ trắng nõn thon dài có thể thấy yết hầu rất rõ.

Trần An Lâm cảm thấy trái tim mình lại đập loạn... đẹp trai quá, muốn liếʍ.

Tô Hàng tắt điện thoại, chuẩn bị xem phim. Khóe miệng cậu nhếch lên, cố nhịn cười. Cậu biết là Trần An Lâm đang nhìn cậu, vốn là nhìn trộm nhưng càng ngày càng rõ ràng, công khai, cả người cùng quay về phía cậu luôn rồi. Cậu giả bộ lơ đãng nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh cô duỗi lưỡi liếʍ môi. Ánh sáng trong rạp chiếu phim không tốt, Tô Hàng chỉ có thể thấy ánh sáng phản xạ từ đầu lưỡi cô, là nước miếng sao...?

Tô Hàng ngẩn ra, mất tự nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn màn hình lớn.

Trần An Lâm xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng, có phải vừa rồi cậu thấy cô nuốt nước miếng không? Cô vừa nghĩ gì ấy nhỉ? À, nghĩ muốn liếʍ yết hầu cậu.

Bên cạnh bọn họ không có người, chỉ có hàng trước có một đôi. Tô Hàng đang yên lặng ngồi xem phim, Trần An Lâm cũng không biết cậu đang nghĩ gì, hẳn là nghĩ sao mình lại ở đây xem bộ phim ngu ngốc này, nhỉ? Dù sao Trần An Lâm cũng không vào đầu bộ phim này, cô chỉ nghĩ đến làm thế nào để "tấn công" Tô Hàng, hôm nay, dù thế nào cũng phải dắt được tay cậu chứ?!

Sau đó, hai người ở phía trước nói chuyện làm kế hoạch của Trần An Lâm bị mắc kẹt trong lòng.

"Lục Hoài, phim này hay ghê ha." Một giọng nam mảnh mai cất lên.

Trần An Lâm bị chấn kinh rồi. Mẹ nó chứ? Lâm Kỳ với Lục Hoài đấy à? Cô vội vàng quay lại nhìn Tô Hàng, cô thấy ánh mắt cậu càng ngày càng lạnh, cũng biết là cậu phát hiện ra rồi.

Tất nhiên Tô Hàng cũng phát hiện, nhưng cậu chỉ liếc nhìn hai cái đầu dựa vào nhau ở hàng ghế trước, cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục xem phim. Lục Hoài đúng là hèn hạ, ngoài miệng một vẻ, sau lưng lại một vẻ. Thôi, đã chia tay rồi cũng không cần nói thêm cái gì. Tâm trạng cậu tất nhiên là có bị ảnh hương, nhưng nhất định không phải là ghen, cùng lắm là cảm giác khó chịu khi bị phản bội, lừa gạt thôi.

"Nếu em thích thì tuần nào chúng ta cũng sẽ đến đây xem phim." Giọng nói của Lục Hoài từ đằng trước truyền đến mang theo vẻ cưng chiều.

"Thật sao? Được." Lâm Kỳ vui cực kỳ.

"Nhưng mà, em phải đồng ý, buổi tối để anh ở phía sau..." Đoạn sau Lục Hoài nói nhỏ, giọng điệu ái muội, nếu không nghiêm túc nghe thì sẽ không nghe rõ được.

Trần An Lâm nghe được đoạn đó, lại bị choáng, cô nhìn trộm vẻ mặt Tô Hàng, hic... càng nhìn càng tệ. Xong rồi... Cậu không đứng lên đập bọn họ một trận đấy chứ? Nói thật, Trần An Lâm rất mong chờ... Mong Tô Hàng có thể ra sức đánh đôi cẩu nam nam kia, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

"Hôm qua... không phải mới làm cái đó sao?" Lâm Kỳ nhỏ giọng nũng nịu hỏi.

"Ngày nào anh cũng muốn..." Lục Hoài đáp.

Muốn cái đầu mẹ cậu! Nói thêm câu nữa có tin Tô Hàng đi lên cho mỗi người một đấm lăn lông lốc không hả?

Hai người hàng trước cũng không thèm để ý đây là nơi công cộng mà tem tém lại, nói xong đoạn hội thoại nóng bỏng thì lại bắt đầu hôn nhau, tiếng nước "chậc chậc" truyền đến tai họ, còn có tiếng thở dốc của Lâm Kỳ.

Trần An Lâm không nghe nổi, phim cũng không xem nổi nữa.

Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chính là cảm giác của cô lúc này.

Tô Hàng không thể nói là vui vẻ, vốn dĩ cậu muốn ổn định lại tâm trạng để tập trung xem phim, nhưng hành động lộ liễu của hai người kia làm cậu bị ghê tởm, dạ dày cuộn lên từng đợt, hận không thể đá vào ghế cho bọn họ câm miệng.

Cuối cùng hai người cũng không xem hết bộ phim.

Trần An Lâm hỏi trước: "Cậu muốn xem tiếp không?"

"Cậu không muốn à?" Tô Hàng hỏi cô, có vẻ hơi bực.

"Ngứa mắt, không xem được." Trần An Lâm bĩu môi, chỉ về phía hai người phía trước đang hôn nhau cuồng nhiệt.

"Vậy thôi. Tôi dẫn cậu đi ăn gì đó." Tô Hàng lưu loát đứng dậy, kỳ thật vừa rồi cậu thấy cô mua vé, trong lòng liền khó chịu. Tuy là cô mời cậu đi xem phim, nhưng nào có đạo lý để nữ sinh trả tiền cơ chứ?

Trần An Lâm kinh hỉ, thiếu chút nữa vui vẻ nhảy dựng lên. Cậu muốn dẫn cô đi ăn sao? Cô vội vàng trấn an bản thân sau đó mau chóng đuổi theo bước chân cậu, nhắm mắt theo đuôi.

~~~~~~~~~~

@vianvianvianday Cảm ơn mọi người rất nhiều (人・㉨・)♡ những cmt của mọi người là động lực edit cho tui đó, thế nên nếu có thể hãy để lại một cmt cho tui vui ha (ง •̀ω•́)ง✧