Thực tế cho thấy mảnh vỡ này liên quan đến độ kiếp của gã, bởi vì từ sau khi tìm được nó gã đã độ kiếp mười sáu lần, đây là lần thứ mười bảy mà trông có vẻ lại sắp thất bại rồi.
Phong yêu cứ nghĩ là lại thấy không cam tâm, nhìn mảnh vỡ lẩm bẩm: “Trước đây không có thần quang… Chẳng lẽ đây là cơ hội cuối cùng của ta ư?” Gã đành phải tập trung lực về phía trước, dùng linh lực thuần của Phong yêu chạm vào đỉnh nứt, chợt nổ tung ánh sáng đỏ chói mắt.
Thần lực mạnh mẽ ép gã phải lùi ra sau, cuối cùng ngã nhào ra đất.
Gã đột ngột ngẩng đầu lên chỉ thấy mảnh vỡ giữa không trung có biểu hiện lạ lùng, trước khi tiêu tán thần lực đã chỉ về đỉnh núi gần đó, rồi lập tức biến mất giữa trời đất.
“Hướng đó…” Phong yêu chau mày: “Hình như là núi nhà họ Túc?”
Trên màn hình TV LCD xuất hiện bảng tin dự báo thời tiết mới nhất, cảnh báo mưa to và sấm chớp nguy hiểm, nhắc nhở người dân nên hạn chế ra ngoài.
Túc Lê nghe cha và anh trai nói chuyện, trong đầu lại tự hỏi tình huống hiện tại.
Không nhắc tới mấy cái “đồ điện gia dụng” gì đó, cậu đang không biết thế giới này rốt cuộc là có linh lực hay không?
Thế giới này rõ ràng không hề giống với thế giới trước kia của cậu, cậu có thể dựa vào linh thể trời sinh bởi thần hồn phượng hoàng để tự mình tu luyện, nhưng cậu hoàn toàn không thể cảm ứng được linh lực từ thế giới bên ngoài, như thể cậu bị ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi một lá chắn nào đó vậy. Cậu không thể nhìn trộm tình huống bên ngoài, tương tự bên ngoài cũng sẽ không ai chú ý tới cậu.
Nghĩ tới đây cậu bỗng nhạy bén mà nhận thấy sự biến hóa thời tiết bên ngoài, cậu chuyển lực chú ý sang màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, chân trời dường như có vầng sáng u ám, mang theo hơi thở vừa âm trầm vừa quái dị.
Thật kỳ lạ… Hình như bên ngoài không phải là hiện tượng mưa gió bình thường.
Đang lúc cậu định nhìn xa hơn nữa thì trong đầu lại chợt quặn đau, một giọng nói khàn khàn mà trầm thấp vang lên tại nơi sâu thẳm trong thần thức cậu, hết lần này tới lần khác thúc giục cậu, như thể muốn chỉ dẫn cậu ra bên ngoài xem thử.
Túc Lê lập tức không khống chế được, tay cậu chộp lấy áo sơ mi của cha Túc, hai chân quẫy đạp muốn đứng lên.
“Bé con sợ gió sao?” Cha Túc rất quan tâm đến sự thay đổi cảm xúc của Túc Lê, ông biết một số con non vì ám ảnh lúc nhỏ mà sợ hãi sấm sét và ngày mưa, điều này ảnh hưởng cực kỳ không tốt đối với tâm lý trẻ nhỏ.
Ông ôm chặt con non nhà mình hơn nữa: “Đừng sợ, đừng sợ.”
“Hình như đỉnh núi đối diện lại làm gì nữa rồi.” Mặt Túc Úc tỏ vẻ khó chịu: “Con nói mà sao tự dưng ban ngày nóng chảy mỡ mà buổi tối lại cảnh báo mưa bão được.” Trong rừng cây đầy tiếng nhốn nháo rộn ràng, Túc Úc nhìn thấy không ít tiểu yêu chen chúc nhau ở trận pháp trước cửa nhà mình, chắc là tới tìm che chở đây mà.
Gió yêu bên ngoài thổi quét khắp nơi, cách mấy chục năm là lại xảy ra một lần náo động như vậy, Phong yêu ở đỉnh núi đối diện lại đang thử độ kiếp nữa rồi.
“Túc Úc đóng cửa sổ lại đi con, gió lớn quá.” Cha Túc nói.
Túc Úc im lặng thi triển yêu thuật trong tay, anh đi đến bên cửa sổ nhìn tình hình gió lốc tụ sấm bên ngoài.
Hay lắm, thiên lôi đã cuồn cuộn nơi xa, lôi kiếp sắp buông xuống. Cảnh tượng này rõ ràng là đang độ lôi kiếp!
“Cha, cha bế em trai vào bên trong đi, chắc lát nữa sẽ có sét đánh.”
Thật sự muốn độ kiếp sao? Trong lòng cha Túc hơi ngưng trọng, ông bế Túc Lê lên định đi vào phòng.
Túc Lê muốn ở lại xem thế nào, cậu vặn vẹo một hồi nhưng vẫn không tránh thoát được.