Chương 7

Tính cả thời gian không tỉnh táo, cậu đã đi đến nơi này rất lâu rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một chỉ dẫn vi diệu, có lẽ điều này liên quan rất lớn đến lý do vì sao cậu không thể cảm ứng biến đổi của thế giới bên ngoài.

Trong tình huống bây giờ, cậu không thể xúc động mà vận dụng thần lực phượng hoàng bẩm sinh trong cơ thể được. Một mặt là cậu không hiểu biết tình huống bên ngoài, mặt khác vì không cảm ứng được thế giới bên ngoài nên cậu cũng khó mà khống chế lực độ linh lực mình phóng ra, chỉ cần hơi sơ suất tí thôi là có nguy cơ bại lộ trước mặt người cha Nhân tộc, từ đó có khả năng họ sẽ xem cậu như quái vật.

Không được, cậu phải nghĩ cách đến bên cửa sổ nhìn xem mới được.

“Bé con đừng sợ.” Cha Túc nhận thấy con non trong lòng mình đang giãy giụa, ông tưởng con bị gió yêu dọa thật nên bước chân vô thức nhanh hơn vài phần.

Túc Lê thấy bản thân ngày càng cách xa cửa sổ thì hơi sốt ruột.

Cơ hội thế này rất khó có được, bỏ lỡ cơ duyên lần này không biết cậu phải chờ tới bao lâu nữa, cậu chưa từ bỏ ý định mà nắm lấy quần áo cha Túc, dưới tình huống gấp gáp cậu buột miệng thốt ra: “Từ từ.”

Cha Túc nghe vậy thì ngẩn ra, ông không dám tin mà dừng bước chân. Bé con vừa mới nói chuyện sao?

Nhiều năm rồi Túc Lê không mở miệng nói chuyện trước mặt người khác, lúc nghe được giọng nói non nớt của mình cậu cũng hơi ngơ ngác, cậu ngẩng đầu lên thì trông thấy vẻ mặt khϊếp sợ của cha Túc. Trước đó thần lực cậu hỗn loạn ý thức không rõ, sau khi khôi phục lại thì bận việc sửa sang tin tức của thế giới này, kéo kéo… Hình như cậu chưa từng mở miệng nói chuyện trước mặt người nhà thì phải.

Không xong.

Trong đầu cậu nhớ tới hành động và giọng điệu lúc làm nũng với cha mẹ của người em song sinh Túc Minh, thế là cậu thong thả nâng tay lên túm túm quần áo cha Túc, thử làm nũng: “Papa?”

Túc Lê nói xong thì dừng lại, cậu giơ bàn tay mũm mĩm lên sờ sờ cổ mình, sao giọng nói này lại có hơi là lạ?

Cậu chắc chắn lúc mình nói rõ ràng dùng phát âm đúng mà, tại sao lúc nói ra lại có hơi không giống vậy?

Gió ngoài cửa sổ vẫn đang gào thét, cha Túc nín thở nhìn con non trong ngực mình, ông hoàn toàn không dám nói lời nào mà chỉ dám cẩn thận nhìn con non, trong mắt vừa sợ hãi vừa chờ mong.

Túc Lê phóng lao đành phải theo lao, cậu thử chỉ chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói ra yêu cầu của mình: “Muốn… Xem.”

Cậu nhớ rõ mỗi lần em trai song sinh của mình làm nũng như thế, gần như yêu cầu nào cũng được thỏa mãn.

Cha Túc không kìm chế nổi cảm xúc, ông ôm chặt lấy con nhỏ, cổ cứng đờ chầm chậm quay sang nhìn đứa con lớn đứng bên cửa sổ, chỉ thấy anh cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn em trai: “Con nghe thấy em con nói chuyện không?”

Túc Úc hơi kinh ngạc gật đầu.

Em trai hai năm trời chưa từng mở miệng nay lại biết nói rồi! Còn không phải mấy âm ậm ừ bình thường của trẻ nít, mà là nói chuyện thật đó!

Túc Lê nhận ra cảm xúc hai cha con thay đổi, chỉ thấy hai người họ đứng im tại chỗ không nhúc nhích gì, một lát sau cha đổi hướng bế cậu đi tới bên cửa sổ. Cậu còn tưởng là mình làm sai gì đó nên cha với anh trai bắt đầu nghi ngờ mình, bây giờ xem ra hình như họ vẫn tiếp thu được biến hóa này nhỉ?

“Nói chuyện!” Túc Úc đi tới nhìn Túc Lê, nhéo mặt sờ đầu cậu: “Nói xem anh là ai?”

Túc Lê: ⊙︿⊙

Cậu không trả lời.

Mà cha Túc nghe tiếng con nhỏ nói chuyện thì vui đến mơ màng thật sự bế cậu đến bên cửa sổ xem tình hình.

Nhưng đi tới cạnh cửa sổ rồi cha Túc lại lo lắng nói: “Gió lớn quá bé con bị cảm thì sao?”