Chương 19

Nhưng một giây sau, cơ thể con non không giữ được thăng bằng, ngã thẳng về phía trước…

Phong yêu: !!!

Lúc Túc Lê ngã về phía trước, cậu vẫn không cảm nhận được cơn đau khi va chạm với mặt đất mà chỉ cảm thấy gió mát thổi quanh người, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống thảm lông. Bảo mẫu bên người dường như phát hiện ra gì đó, không quan tâm đến quả bóng xốp nữa mà nhanh chóng chạy tới đỡ cậu ngồi dậy, sau đó quan sát xung quanh như đang kiểm tra xem có gì khả nghi không.

Túc Lê khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc nhìn về phía cửa sổ sát đất, bức màn bị gió thổi nhấc lên một góc nhỏ.

Là ảo giác của cậu sao?

Túc Lê thu hồi tầm mắt chuyển sự chú ý lên đùi mình, không nhịn được mà thở dài.

Lần đầu tiên Túc Lê cố gắng tự mình bước đi, cậu sử dụng linh lực quá mức khiến bản thân không cân bằng sức mạnh giữa chân trái và chân phải nên mới suýt chút nữa ngã nhào.

Phong yêu đứng bên ngoài cửa sổ, dùng bức màn che chắn cơ thể của bản thân, lúc nãy gã nhìn thấy con non sắp ngã nên không nhịn được ra tay giúp đỡ, khiến bản thân suýt chút nữa bị con rối phát hiện. Sau đó Phong yêu lại nhìn thấy con non đỡ sô pha đứng dậy, trong vô thức gã bị hấp dẫn bởi hành động cố gắng này, chỉ thấy con non vịn sô pha rồi đứng lên, dù lảo đảo lung lay nhưng vẫn bước được một bước…

Kết quả là không bị ngã, còn đi được một bước nữa.

Phong yêu đã chuẩn bị phong linh trước để trợ giúp bất cứ lúc nào, đôi mày gã càng lúc càng nhăn lại khi nhìn con non khó khăn bước đi.

Con non mặt một bộ đồ ngủ màu xanh hồng rất đáng yêu, phía sau còn có hai cái tai lông xù rũ sau lưng làm lộ ra cái đầu đầy lông. Phong yêu có thể nhìn ra con non này đang cố gắng hết sức, tiểu yêu khiếm khuyết bẩm sinh vốn không giống con non Yêu tộc bình thường, những con non Yêu tộc ở độ tuổi này có thể chạy có thể nói chuyện, thậm chí đứa có thiên phú tốt sẽ được cha mẹ chỉ dẫn tu luyện.

Con non trong Phong yêu tộc vừa sinh ra đã biết bay lượn, nên từ trước đến nay Phong yêu chưa từng thấy con non yếu ớt như vậy, ngay cả năng lực cơ bản nhất như đứng lên bước đi bình thường cũng không có, đứa trẻ này hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Đây là con non khiếm khuyết bẩm sinh, cũng là con non được Túc Thanh Phong cưng chiều che chở trong lòng bàn tay.

Con non này quá yếu ớt, gã vốn định trộm con non này đi, sau khi biết tình huống rõ ràng của mảnh vỡ thì sẽ trả lại cho Túc Thanh Phong, nhưng xem tình trạng bây giờ nếu gã bắt cóc con non này về hang ổ thật thì dựa vào hoàn cảnh sống của cái hang của gã thì chắc con non không sống được nửa ngày.

Tiếng bước chân truyền đến, Phong yêu lui về sau một bước rồi trốn vào trong gió.

Cha Túc và bác sĩ Bạch đã quyết định thực đơn cho Túc Lê xong, tình trạng của bé con nhà ông đang chuyển biến tốt đẹp nên có thể nếm thử thức ăn của Yêu tộc. Cha Túc và bác sĩ Bạch vừa đi vào phòng khách thì nhìn thấy con non cách đó không xa đang cố gắng bước đi.

Sắc mặt của cha Túc thay đổi, ông vừa định lên tiếng thì bị bác sĩ Bạch ngăn cản, bác sĩ điều chỉnh cái kính lão dày nặng nói: “Cậu đừng nóng vội, cứ để đứa trẻ thử xem.”

Con rối yên lặng dừng lại, Túc Lê đỡ ghế sô pha đi về phía trước vài bước, lúc vừa bắt đầu thì việc bước đi đúng là rất khó khăn, nhưng sau khi đi được vài bước thì cậu đã khống chế được thao tác đi đường. Đúng là không đi thì không biết được cơ thể này yếu ớt đến mức nào, dù cậu có thể khống chế linh lực để hai chân có thể bước đi nhưng đôi chân này hoàn toàn không có năng lực chống đỡ cơ thể.