Chương 12

Chẳng lẽ cơ duyên độ kiếp của gã lại nằm trên người hai con non này?

Túc Lê chú ý thấy yêu quái đối diện đang chăm chú nhìn cậu, từ lúc vào nhà yêu quái đối diện đã bắt đầu lục tìm gì đó, bây giờ dường như gã cho rằng thứ gã muốn tìm đang nằm trên người cậu.

“Nhóc có nhìn thấy thứ gì kỳ quái không?” Phong yêu bước vài bước tới gần, rồi dừng trước giường trẻ em từ trên cao nhìn xuống Túc Lê, gã thấy con non không nói chuyện thì đổi sang cách hỏi khác: “Thứ gì đó tỏa sáng hoặc lấp lánh.”

Giọng Phong yêu khàn khàn mà trầm thấp, tiếng nói nghe như tiếng gió vỡ ra, vừa quái dị vừa rợn người.

Túc Lê dần dựa eo vào lan can giường theo từng bước chân của Phong yêu, phía sau cậu là một thằng em trai ngủ say như chết. Tình huống không tốt lắm, yêu quái trước mắt tai nhọn cánh gió chắc hẳn là phong yêu một trong số các Tinh quái tộc, trên bề mặt da lộ ra ngoài của gã còn sót lại vài vết cháy xém, lại liên tưởng đến lôi kiếp vừa bổ xuống oanh oanh liệt liệt vài phút trước, khả năng cao đây là con yêu quái vừa độ khϊếp khi nãy.

Cậu khẽ nhíu mày, sao tên yêu quái này lại chạy tới cửa nhà cậu? Gã đến nơi của Nhân tộc để làm gì?

“Không có sao?” Phong yêu lẩm bẩm tự nói: “Lạ quá.”

“Nhóc không sợ ta à?” Phong yêu nhìn thấy trong mắt con non này không hề có sợ hãi, cảm giác quái lạ khi nãy lại trỗi lên trong lòng gã.

Túc Lê vận chuyển thần lực phượng hoàng trên người, cẩn thận mà quan sát cử động của Phong yêu. Cậu vừa mới tỉnh táo lại không bao lâu, còn chưa thể hoàn toàn khống chế cơ thể, chỉ có thể sử dụng một chút yêu thuật đơn giản. Tình huống cậu bây giờ mà muốn đánh xáp lá cà với Phong yêu thì quá là ảo tưởng, cậu chỉ có thể lùi một bước giải quyết vấn đề… Hơn nữa trong căn phòng này còn có em trai song sinh của cậu, bên ngoài lại có người nhà cậu.

Cậu không biết làm sao cho tốt. Túc Lê đánh giá tình trạng Phong yêu, chú ý thấy trên cánh tay đặt ở lan can giường trẻ em của gã đang cầm một mảnh vỡ màu đỏ thẫm, trên mảnh vở có hoa văn phức tạp thâm trầm, nhưng lại mang cho cậu chút cảm giác quen thuộc mơ hồ.

Mảnh vỡ? Yêu quái độ kiếp…

Phong yêu trông thấy con non dán mắt vào mảnh vỡ trên tay gã thì thoáng chần chờ, giọng nói khàn khàn vang lên: “Nhóc từng thấy vật này sao?”

Chợt một luồng ánh sáng đỏ bừng lên…

Đồng tử Phong yêu co rụt lại, trong mắt gã tràn ngập vẻ khó tin. Tất cả yểm hộ mà gã dựng lên phút chốc tan thành mây khói, cửa kính chợt nổ tung, như thể có một cơn cuồng phong vừa thổi qua, pha lê biến thành lưỡi dao sắc bén cắm trên mặt đất. Gã vung tay lên bảo vệ hai con non, cánh tay cầm mảnh vỡ của gã nóng rát vô cùng, nhưng gã có thể thấy rõ được ánh sáng cực nóng giống hệt như trước kia mà mảnh vỡ phát ra.

“Ai?”

Một tiếng kêu to, Phong yêu chưa kịp lo giải đáp nghi ngờ đã xoay người hóa thành một luồng sáng rời đi.

Giây tiếp theo cha Túc vọt vào phòng với vẻ mặt nôn nóng, trông thấy cửa sổ trống rỗng và con non ngồi ngây đơ trên giường, sắc mặt ông lập tức trở nên âm trầm.

Trong phòng rất hỗn loạn, một con non vẫn đang ngủ ngon lành, một đứa khác lại ngồi thẫn thờ.

"Bé con không sợ, chúng ta không sợ." Cha Túc đến chậm một bước, lòng ông vẫn còn sợ hãi mà bế con lên dỗ, ánh mắt thì âm trầm nhìn ra phía cửa sổ. Rốt cuộc là yêu quái phương nào dám cả gan lẻn vào nhà ông! (○・`Д´・○)

Túc Lê bị cha ôm chặt, cậu hơi rủ mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình.

Cảm giác đυ.ng vào mảnh vỡ khi nãy vẫn còn đọng lại trên tay cậu. Túc Lê sẽ không nhận lầm, thần lực bám trên mảnh vỡ đó chính là của cậu. Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao trên mảnh vỡ đó lại có thần lực của cậu?