Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh (2)

Cậu bĩu môi, đoán xem là người nhà của ai đến đưa cơm. Nhưng cậu lại suy ngẫm, rốt cuộc là ai đã tìm được người yêu trong ba ngày nghỉ phép của cậu?

Mà cậu còn chưa có người yêu! Chết tiệt!

Nghĩ đến đây, cậu lại túm lấy gã tài xế mập mạp, khiến hắn loạng choạng.

Lúc dẫn tài xế vào đội, con chó săn trung thành nhất của Hạ Thiến, Lục Hà, là người đầu tiên xông lên. Ban đầu định ôm đùi, nhưng khi nhìn thấy trên tay đại ca nhà mình còn vác thêm một người, lập tức khựng lại.

Hạ Thiến liếc nhìn anh ấy một cái, nói: "Biển số xe ở đèn đỏ là taxi AMN234, mở cốp xe ra, bên trong có trói tài xế thực sự của chiếc xe này."

Lục Hà nhận lệnh, vội vàng gọi hai người giải cứu tài xế taxi thực sự ra ngoài.

Vừa dẫn người đến nhà lầu xám, đã thấy tên tài xế giả đã cúi đầu thất vọng khi bị áp giải vào phòng giam.

Người dịch: Hanadangiu

Lục Hà liếc nhìn Hạ Thiến đang khoanh tay trong phòng thẩm vấn, lập tức nịnh hót đi vào hỏi: "Đại ca, sao anh biết tên béo trắng kia không phải là tài xế thật?"

Hạ Thiến nhướng mày, hỏi ngược lại: "Cậu cũng nhận ra gã đó là một tên béo trắng rồi à?"

Lục Hà kéo dài giọng điệu "à" một tiếng, vỗ đùi bôm bốp: "Thì ra là vậy, vì đang là mùa hè, những tài xế taxi bình thường ngày ngày làm việc ngoài trời, làm sao mà chú ý chống nắng, chưa nói đến những chỗ khác, hai cánh tay của tài xế chắc chắn phải đen nhẻm. Cho nên... hắn nhất định không phải là người thật!"

Nói xong, anh ấy còn chớp chớp mắt, chờ đợi lời khen ngợi tiếp theo của Hạ Thiến.

Tiếc thay, chỉ đợi được một cái cốc đầu từ Hạ Thiến.

Hạ Thiến hất hàm, giải thích thêm: "Đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, nhưng trọng điểm không phải vậy. Khi tôi đến sân bay, tuy không ở khu vực chờ chính thức, nhưng đây cũng là điểm đón khách. Do đó, taxi bình thường sẽ chạy rất chậm để sẵn sàng đón khách vẫy tay. Đây là lý do thứ nhất."

"Lý do thứ hai là khi tôi lên xe, hắn không cho tôi mở cốp. Việc này vốn chẳng sao, nhưng kết hợp với những chuyện sau mới hiểu ra rằng tài xế thật sự đang bị nhốt trong cốp xe, chật chội và khó chịu. Sau khi lên xe, tôi phát hiện chỗ đặt bảng tên tài xế cạnh đồng hồ tính tiền trống trơn, lại thấy hắn run rẩy, không thuộc đường, phải nghe chỉ dẫn từ bản đồ, tôi biết chuyện này không thể chối cãi. Tên này chỉ có thể là người từ nơi khác đến. Và quan trọng nhất là..."

Cậu liếc nhìn Lục Hà, Lục Hà lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Đại ca, chuyện quan trọng nhất là gì ạ? Anh mau nói cho em biết đi, em tò mò quá!"

Hạ Thiến không nhịn được, phì cười một tiếng: "Cậu đi diễn hài đi. Chuyện quan trọng nhất là, tên này còn chẳng biết đường Trường Hải số 13 là gì."

Lục Hà nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Là gì ạ?"

Hạ Thiến lại vỗ đầu anh ấy, đẩy ghế đứng dậy: "Là ổ của cậu, là đội của chúng ta! Là gì là gì, tôi xem cậu là cái gì! Đi thôi!"

Người dịch: Hanadangiu

Lục Hà sờ sờ đầu, hình như cuối cùng cũng hiểu ra. Nhìn thấy Hạ Thiến bước vài bước dài, anh ấy vội vàng đuổi theo. Miệng còn lẩm bẩm: "Nhưng đó đâu phải xe do em gọi, em nào biết lúc đó trên xe xảy ra chuyện gì..."

"Cậu nói bậy bạ gì thế!" Hạ Thiến quay đầu liếc anh ấy một cái, không để ý suýt chút nữa đυ.ng vào một cái bụng phình ra.

Cậu nhanh trí, lập tức phản ứng lại, thậm chí còn chưa nhìn người ta đã hỏi trước: "Cục trưởng Phương, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy? Tôi vừa mới thẩm vấn xong một người, định về viết báo cáo cho ngài đây."

Cục trưởng Phương vỗ về cái bụng phệ của mình, cười híp mắt nói: “Nhìn thấy rồi, vừa mới bị áp giải đi. Nghe nói là tài xế thật gọi điện thoại khoe khoang với bạn bè rằng mình có nhiều tiền, tên tài xế giả nghe được nên nảy sinh lòng tham, thế là bắt cóc?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Hạ Thiến gật đầu lia lịa, ra vẻ nghiêm túc, "Của cải tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, ngài nói phải không?"

Cục trưởng Phương cũng cười ha ha, đổi chủ đề: "Quả nhiên, vẫn là Tiểu Hạ giỏi nhất, chỉ vài câu thôi mà đã moi ra manh mối rồi. Vụ án lần này cũng cần nhờ cậu cất công nhiều. Bây giờ bên ngoài đồn thổi ầm ĩ, làm cho mọi người hoảng sợ, có tin đồn nói đây là lời nguyền gϊếŧ người, ma quỷ gϊếŧ người."

Hạ Thiến gật đầu lia lịa như giã tỏi, nhưng sau đó lại quay người sang chỗ khác ngáp một cái.