Chương 4

Mặc dù sau khi vào phó bản, linh khí của mọi người đều bị phong ấn, không thể phân biệt thân phận dựa vào hơi thở, nhưng Yêu tông thì quá đặc biệt, một cái đuôi biết lắc lư đã làm lộ tất cả.

Đồ Sơn Đình đi chậm, nửa ngày vẫn chưa tìm thấy phòng của mình, có người đi ngang qua, cậu ngẩng đầu nhìn, không kìm được lại nuốt nước miếng.

Người này cũng rất thơm.

Là người thơm nhất trong phó bản.

Phòng của Đồ Sơn Đình ở cuối hành lang, để bảo vệ quyền riêng tư của người chơi, nên hệ thống chỉ cho bản thân người có tên trên biển phòng mới nhìn thấy.

Diện tích phòng không lớn, chỉ kê những đồ đạc đơn giản, không giống với tòa biệt thự xa hoa, hơn nữa bên trong không có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, không biết có phải là thiết kế như vậy để thuận tiện cho việc săn bắt dị tộc hay không.

Nhưng đối với một nhóc hồ ly ngày hôm trước còn ngủ trong hang động, thì căn phòng ngủ đơn sơ này đã đủ khiến cậu cảm thấy mới lạ, yêu tộc sau khi biến hóa mặc dù bề ngoài không khác gì con người, nhưng toàn bộ Yêu tông vẫn còn giữ lại tập tính của loài thú.

Quy tắc là trước khi biến hóa, khi còn bé, phải sống trong môi trường thích hợp và không thay đổi trong hàng vạn năm.

Đương nhiên với tư cách là người được sủng ái nhất, hang động của Đồ Sơn Đình được trang trí rất xa hoa, ngoài ra cậu còn nuôi một ổ thỏ làm lương thực dự trữ, ngày nào cũng ôm ngủ, đói thì ăn.

Thời thơ ấu, thịt có thể khiến cậu thèm ăn, nhưng đáng tiếc là sau khi biến hóa, chỉ có linh khí mới có thể kí©h thí©ɧ được cơn thèm ăn của cậu.

Trên chiếc giường đơn chỉ đủ cho một người nằm phủ một chiếc chăn mềm mại, Đồ Sơn Đình đưa tay ấn xuống, rồi nằm lên thử, áp má cọ xát vào chiếc chăn mềm mại, trong lòng vẫn nhớ nhung người vừa gặp, nhóc hồ ly đỏ mắt trông mong: [Anh ta thật sự rất thơm.]

Hệ thống: [... Hãy phân tích tình hình một chút, cậu đang cầm lá bài dị tộc.]

Trước khi hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, nhóc hồ ly không thể rời khỏi khu D, sau khi ra khỏi phó bản sẽ là thành chính của khu D. Trong Thế giới vô hạn, chỉ có một loại tiền tệ lưu thông đó là điểm, nếu không muốn ra ngoài bị truy sát, Đồ Sơn Đình phải đạt được đánh giá hoàn hảo trong bản trải nghiệm này, chỉ có như vậy thì mới có thể đổi điểm được một nơi trú ẩn tạm thời để cậu ẩn náu.

Yêu hoàng có 10 người con, nhóc hồ ly còn có 9 anh chị em, thật khó tưởng tượng chuyện gì khủng khϊếp sẽ xảy ra nếu cậu gặp chuyện.

[Chúng ta hãy vượt qua cửa ải thật tốt.] Giọng điệu của hệ thống trở nên nghiêm trọng, hận không thể mọc ra hai bàn tay nắm lấy vai Đồ Sơn Đình lay cho cậu tỉnh.

Đồ Sơn Đình đưa tay với lấy gối, ôm vào lòng, cảm giác không mềm mại như bé thỏ trắng, khiến cậu nhíu mày không hài lòng: [Tao cầm lá bài dị tộc, họ biết tao là yêu, liệu có ai đến loại bỏ tao vào ban đêm không?]

[Tao có nên giả làm nhân tộc không?] Trước khi vào, trưởng lão đã dặn đi dặn lại cậu phải cố gắng cầm lá bài nhân tộc, quy tắc của bản trải nghiệm ở tất cả các khu của Thế giới vô hạn đều giống nhau.

Chỉ là trưởng lão bảo cậu cầm lá bài nhân tộc vì đã sắp xếp một yêu quái quen thuộc với luật lệ vào chỉ dẫn cậu.

"Trong số 19 người này có 11 người là của Quỷ tông, anh trai tôi nói rằng người của Quỷ tông rất xấu, họ cầm lá bài dị tộc chắc chắn sẽ loại bỏ người khác một cách tùy tiện."

Hệ thống dừng lại một chút, quên mất rằng việc hệ thống chính phong ấn linh khí của mọi người để phòng ngừa việc phân biệt thân phận thông qua hơi thở lại không có tác dụng với yêu quái, bởi vì thứ cậu ngửi thấy là mùi thơm của thức ăn.

Nhóm thức ăn này chỉ dành cho người của Tiên tông, những ai không ngửi thấy mùi đều là người của Quỷ tông.

[Tiên tông có 8 người, có một món thức ăn cực kỳ thơm, có hai món thức ăn rất thơm, những người còn lại đều thơm bình thường.] Đồ Sơn Đình liếʍ môi, cái đuôi chui ra khỏi lớp áo choàng rộng, đung đưa thảnh thơi sau lưng cậu.

Tà áo bị cái đuôi vén lên đến tận dưới thắt lưng, để lộ phần da trắng nõn từ bắp chân đến trên đầu gối, cái đuôi đỏ rực chỉ có phần chóp là màu trắng tuyết, thỉnh thoảng phe phẩy qua mắt cá chân, đầy hương thơm ngọt ngào.

Hệ thống khựng lại, lên tiếng nhắc nhở: [Thay quần áo đi.]

Yêu tộc thật quá táo bạo, lại không mặc gì bên trong.

[... Với cả, chân của cậu bẩn rồi.]