Chương 1

Bên ngoài cánh cổng xa hoa của biệt thự, Đồ Sơn Đình đi chân trần, chỉ mặc một chiếc áo choàng rộng rãi của yêu tộc để dễ dàng di chuyển. Cậu vẫn còn hơi choáng váng trước sự thay đổi đột ngột của môi trường xung quanh. Một cơn gió thổi phồng ống tay áo của cậu, để lộ cổ tay thanh tú và phần cánh tay trắng mịn.

[Trải nghiệm cho người chơi mới đã được tải lên.]

[Chào mừng đến với Khu D của Thế giới vô hạn, người chơi Đồ Sơn Đình, bản thể hồ ly, thuộc Yêu tông, đã kết nối ]

[Kích hoạt hệ thống... Mã số 0146 sẵn sàng phục vụ cậu.]

Sau vài âm thanh lạnh lẽo và máy móc của đồ điện tử, giọng nói ôn hòa của hệ thống 0146 vang lên trong đầu Đồ Sơn Đình: [Xin chào, 0146 xin phục vụ cậu.]

[Tao bị kết nối đến Khu D ư?] Đồ Sơn Đình phản ứng lại, vẻ mặt bối rối: [Tao là Yêu tông mà.]

Kể từ khi linh khí được phục hồi rồi lại thiếu hụt, sau khi trao đổi, các lãnh đạo của các Tiên tông, Yêu tông và Quỷ tông, đã quyết định thực hiện chế độ đổi đổi điểm linh khí và cùng nhau tạo ra Thế giới vô hạn. Nhưng do bất hòa giữa các thế lực, nhất là mối thù lâu đời giữa Yêu tông, Tiên tông và Quỷ tông, nên Thế giới vô hạn đã được chia thành bốn khu.

Mà Khu D chính là địa bàn của Tiên tông và Quỷ tông, kẻ thù truyền kiếp của Yêu tông.

Ánh mắt Đồ Sơn Đình vẫn tràn đầy sự bối rối, cậu là con trai út của Yêu hoàng, vừa mới biến hình thành công ngày hôm qua. Trước khi vào Thế giới vô hạn, các trưởng lão còn nói với cậu rằng họ đã chuẩn bị "Gói quà tặng cấp cao thông quan” cho cậu. Nhưng trong nháy mắt, gói quà đã không cánh mà bay, còn bản thân cậu thì bị dịch chuyển đến hang ổ của kẻ thù.

Đuôi của Đồ Sơn Đình mới biến hóa chưa được kiểm soát hoàn toàn, vô thức quét qua một cái dưới áo choàng.

[Rất xin lỗi, hệ thống chính đã thao tác lỗi.] Hệ thống quét qua thân phận của Đồ Sơn Đình, biết cậu có thân phận cao quý, lại được toàn bộ Yêu tông cưng chiều, vì hòa bình của bốn giới, hệ thống lại trấn an thêm một câu: [Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu vượt qua.]

Đồ Sơn Đình hỏi: "Vậy tao có thể đổi khu không? "

Giọng điệu của 0146 cũng có chút tiếc nuối: [Rất xin lỗi, không được, đây là liên kết trọn đời.]

Trong lúc họ giao tiếp, cánh cổng biệt thự mà Đồ Sơn Đình mãi không đẩy ra được từ từ mở sang hai bên, phát ra tiếng kẽo kẹt. Ở giữa đại sảnh rộng rãi và sáng sủa là một chiếc bàn dài bằng gỗ mun không có bất kỳ điểm nhấn nào, trông rất lạc lõng. Hai bên có 10 chiếc ghế, mỗi bên chỉ để lại một khoảng trống ở cuối bên phải.

Khi cánh cửa mở ra, 19 người chơi cùng quay đầu, nhìn về phía người chơi cuối cùng được dịch chuyển vào, vẫn luôn chần chừ đứng ở bên ngoài, không chịu vào.

Người chơi này trông cứ như bước ra từ trong núi sâu rừng già, quần áo trên người chỉ là chiếc áo choàng đơn sơ. Cũng không biết là cậu không chăm chút hay là theo đuổi phong cách cá tính mà mái tóc buông dài đến tận vai, đi chân trần và mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng. Rõ ràng là rất tẻ nhạt, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt cậu, tất cả mọi người đều đứng hình.

Xinh đẹp cuốn hút, đôi mắt quyến rũ.

Rất giống với mấy bé hồ ly tinh nhỏ chuyên hút tinh khí người trong những quyển thoại bản cổ bị liệt vào sách cấm, vừa xấu xa vừa quyến rũ. Những người chơi của Tiên tông và Quỷ tông ngồi hai bên bàn dài cùng nghĩ đến điều này.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, "bé hồ ly" có vẻ căng thẳng, không kìm được nắm chặt khung cửa và né tránh. Cậu vừa di chuyển, vẻ quyến rũ trên người đã biến mất, đôi mắt hồ ly trở nên trong sáng, không còn giống như hồ ly tinh xấu xa hút tinh khí người nữa.

Trông như một bé hồ ly ngây thơ ngu ngơ vừa mới bước vào thế giới loài người.

Họ không hề che giấu ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cậu như nhìn chằm chằm vào con mồi đã rơi vào bẫy, trong khi "con mồi" vẫn nắm chặt cửa, căng thẳng và bất an, thậm chí còn nuốt nước bọt vài lần.

Hệ thống phát hiện đuôi của Đồ Sơn Đình lại có xu hướng run rẩy thò ra ngoài, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: [Rụt đuôi vào.]

Chiếc đuôi nhỏ thò ra ngoài từ dưới áo choàng nhanh chóng rụt vào, Đồ Sơn Đình chớp đôi mắt hồ ly, cố định ánh nhìn, nuốt nước bọt, thì thầm: "Nhiều... nhiều quá..."

Hệ thống tưởng Đồ Sơn Đình nhìn thấy nhiều người của Tiên tông và Quỷ tông như vậy nên sợ hãi, cảm thấy không đành lòng muốn lên tiếng an ủi, thì lại nghe cậu nói.

[Nhiều thức ăn quá.]

Đồ Sơn Đình nói thầm câu này trong đầu.

Hệ thống: Excuse me babe?