Chương 8. Anh hệ thống~

Xưng hô "tôi" mang ý nghĩa là bề tôi.

Đoàn Vân Thâm có lẽ sợ hãi đến mức không nhận ra điều mà tên bạo quân đã nói trước đó có gì sai: "Trước kia trẫm từng thích ăn bánh phật thủ tô nhưng sau đó không thích ăn nữa" vào ngày hôm sau.

Nếu cậu nhớ không lầm, trước đó Cảnh Thước đã nói rằng tất cả những người yêu thích bánh phật thủ tô trong cung này đều đã chết.

Chẳng lẽ câu này ám chỉ mình?

Điều đó không đúng, không phải mình vẫn còn sống sao?

Đoàn Vân Thâm suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân câu nói đó, cuối cùng chỉ có thể gọi về hệ thống.

Hệ thống mặc dù không đáng tin cậy, nhưng nó nắm giữ kịch bản. Nếu muốn biết chân tướng, hỏi hệ thống tuyệt đối là phương pháp đáng tin cậy nhất.

[Ting——Hệ thống của bạn đã login]

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Hiện tại chúng ta là tình địch, vì sao tôi phải chia sẻ thông tin duy nhất của mình với cậu chứ? 】

[Đoàn Vân Thâm: Tình địch?]

Ai muốn chứ? Tôi không có ý nhắm vào kẻ tùy tiện lột da người làm đối tượng đâu; chính mi không có hình dáng con người, có thích cũng vô ích. Rốt cuộc coi nhau như tình địch là như nào?

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Quỳ thỉnh an đi em trai. Hệ thống của cậu không muốn nói chuyện với cậu, mà đang chuẩn bị đào một cái hố cho đó.]

[Đoàn Vân Thâm: ... Có nói thế nào thì tôi cũng đã cứu mạng anh trai Cảnh Thước của mi, mi nhìn móng heo của tôi nè, mi nhìn đi thành Doraemon rồi đó... A, đúng rồi, bà chị hệ thống ơi, tay của tôi sẽ không có di chứng chứ?]

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Gọi anh trai!]

[Đoàn Vân Thâm: Anh hệ thống~~]

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: ...Cậu là đô vô liêm sỉ. Được rồi, vì cậu đã cứu Cảnh Thước của tôi nên cái tay sẽ chỉ để lại vết sẹo, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động.]

[Đoàn Vân Thâm: Cảm ơn anh hệ thống. 】

[Đoàn Vân Thâm: Đúng rồi, anh hệ thống... ]

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Im đi, người anh em, cậu phải sĩ diện chút chứ, tôi nghe mà xấu hổ quá đi mất]

[Đoàn Vân Thâm: Câu hỏi cuối cùng thôi.]

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Tôi sẽ không kể cho cậu toàn bộ câu chuyện về bánh phật thủ tô! Đây là bí mật duy nhất của tôi và Cảnh Thước nhà tôi!]

[Đoàn Vân Thâm: ... Vậy tôi hỏi cái khác, trước đây bạo quân đã cưới phi tử khác chưa?]

Đoàn Vân Thâm thật ra cũng không quan tâm đến vấn đề này.

Cậu chỉ muốn nói bóng nói gió hỏi rốt cuộc Cảnh Thước có thể vấn đề trong xxx hay không thôi.

Trước đó cậu đã kết luận từ nhiều dấu hiệu không đáng tin cậy khác nhau rằng Cảnh Thước không thể xxx do khuyết tật ở phần dưới cơ thể, nhưng trong lòng không chắc chắn. Cậu muốn hỏi hệ thống, nhưng vì hệ thống là một fan cuồng nên nếu hỏi vậy dễ đạp vào chỗ đau của nó khiến nó xù lông lên, vì vậy cậu mới hỏi một cách vòng vo rằng hắn đã cưới phi tử khác chưa.

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Có, Triệu Quân Trác mà cậu biết đó, hôm qua đó là lý do Trương Duệ gϊếŧ người. Nàng cũng là một kẻ xuyên sách, mang thân phận con gái một thế gia nhưng mục tiêu chinh phục lại là vương gia Cảnh Dật, cũng chính là chú ruột của Cảnh Thước nhà tôi. Nàng ta đã móc nối những thanh niên tài giỏi từ nhiều gia tộc khác nhau trong triều đình để cho vương gia dùng thậm chí còn lên kế hoạch bí mật nằm vùng bên cạnh Cảnh Thước nhà tôi và gửi tin tức cho vương gia - nhưng Cảnh Thước nhà tôi anh minh thần võ, đã nhìn thấu ngay tại chỗ, hắn gϊếŧ nàng ta ngay trong đêm tân hôn! 】

Gϊếŧ tân nương tử ngay trong đêm tân hôn? Chưa chắc là anh minh thần võ mà có thể là lực bất tòng tâm thẹn quá thành giận đó người anh em.

Nói cách khác, hắn có thể thực sự không được!!

Phụt.

[Đoàn Vân Thâm: Thế bên cạnh hắn có những người phụ nữ khác không? ]

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Không, Cảnh Thước nhà tôi giữ mình trong sạch, không giống với ngựa đực đế vương khác!!]

Đoàn Vân Thâm mừng rỡ lộ rõ trên nét mặt, nhưng lại cảm thấy vui quá cũng không tốt lắm. Vì thế ho khan hai tiếng, dùng bàn tay tròn ủm như mèo máy leng keng xoa mặt che dấu một chút.

---Rồi bị vết thương trên tay dạy cho cách làm người, đau đến mức hét lên đau đớn.

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Cậu vui vẻ vô ích thôi, hắn sẽ không ngủ với cậu đâu! Cảnh Thước nhà tôi sớm muộn gì cũng có ngày chém cậu. Hừm, logout nhé!]

Đoàn Vân Thâm vui vẻ lăn lộn trên giường hai lần mới bò dậy.

Tinh thần xán lạn sảng khoái.

Tuy rằng móng heo còn hơi đau nhức, nhưng sau khi xác nhận mình an toàn, nhất thời cậu cảm thấy ngay cả mặt trời cũng đang chiếu sáng rực rỡ.

Hôm nay tuy không có nắng mà ngoài cửa sổ, trời lại đang mưa to.

Bạo quân cũng rời khỏi cung điện vào sáng sớm.

Lúc này, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.

Cuộc sống này thật tươi đẹp.

.

Trong một góc vườn thượng uyển hoàng cung, bạo quân Cảnh Thước đang ngồi bên bàn đá trong đình, chơi cờ.

Cách đó không xa, ba bóng người lững thững bước đi trong cơn mưa như trút nước.

Đi phía trước là một lão thái giám dẫn đường, theo sau là một thanh niên cầm ô, mặc quần áo màu xanh lam đơn giản khiến thân hình càng gầy đi.

Vóc dáng cũng không cao, khuôn mặt thuần khiết lộ ra khí chất mọt sách mạnh mẽ. Tuy nhiên, đôi mắt hoa đào quá thu hút, điều này làm mất đi vẻ ấm áp do khí chất mọt sách mang lại, đuôi mắt ửng hồng, lanh lợi đẹp đẽ trông giống như hồ ly tinh nhà ai biến thành công tử đi ra ngoài dụ dỗ người ta.

Phía sau công tử bên phải là một nam tử mặc đồ đen, dáng người cao gầy ước chừng cao hơn công tử một cái đầu. Đeo mặt nạ gỗ mun, thậm chí còn mang theo thanh kiếm trên thắt lưng khi bước vào một nơi như hoàng cung.

Trời mưa rất to, nhưng người mặc đồ đen lại không cầm ô, mưa rơi xuống mái tóc đen như mực của y. Ngay cả lão thái giám dẫn đường cũng có ô.

Lão thái giám không vào đình mà chỉ dẫn người đến rồi vội vàng rời đi.

Công tử bình tĩnh bước vào trong đình, đóng ô lại, những hạt mưa trên ô chảy dọc theo nếp đến đầu ô, nhỏ giọt xuống.

Công tử thản nhiên đưa chiếc ô cho người thị vệ đeo mặt nạ gỗ mun, y tất nhiên nhận lấy sau đó lấy ra một chiếc khăn tay còn khô một nửa đưa cho công tử.

Cũng không biết trong tiết trời mưa to như thế, làm thế nào y có thể giữ cho chiếc khăn tay khỏi bị ướt.

Nhưng công tử lại không nhận, ngay cả nhìn cậu ta cũng không thèm nhìn mà ngồi đối diện Cảnh Thước.

Ván cờ trên bàn thực chất là ván cờ Cảnh Thước chơi với chính mình, quân trắng ở bên trái và quân đen ở tay phải, hai bên đang giao chiến, hiện tại cục diện chiến đấu đã đến trạng thái căng thẳng.

Công tử nhìn tình thế chiến đấu, cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy ngài đánh cờ với chính mình như vậy, tôi đều cảm thấy đau lòng. Tất cả đều là cách chơi gϊếŧ địch một ngàn mà tổn thương chính mình tám trăm, ngài muốn kéo người khác đến phủ diêm vương báo danh sao?"

Cảnh Thước không hề phản ứng khi nghe câu nói này, rõ ràng rất xúc phạm, nhưng hắn làm như không nghe thấy.

Lúc này, hoàn toàn không xứng với danh hiệu bạo quân của hắn.

Mặc dù không nhận được đáp lại nhưng công tử vẫn tiếp tục nói: "Cảnh Thước, trong cơ thể ngài có hai linh hồn hả? Một muốn hủy diệt thế gian này, một còn lại nói rằng được đấy để ta giúp ngươi."

Lúc này, nam tử đeo mặt nạ gỗ mun tiến tới nói một tiếng “Đắc tội công tử” trước, sau đó đưa tay ra dùng sức ép công tử xoay đầu rồi lau má và tóc bị dính mưa với thái độ không cho phép từ chối.

Sau khi lau má và tóc, y thay khăn tay lau những giọt nước trên tay áo và cổ tay của công tử, cuối cùng quỳ một chân xuống, cúi đầu đỡ chân công tử, lau vạt áo choàng còn kiểm tra xem giày và tất của công tử có bị ướt không.

Y im lặng nhưng động tác rất tự nhiên, như thể chuyện này đã xảy ra hàng ngàn lần. Rõ ràng đang quỳ gối trước mặt công tử, nhưng cử chỉ này không hề có cảm giác ti tiện mà ngược lại khiến người ta cảm thấy y cùng công tử có quan hệ rất thân thiết, rất thân mật.

Công tử không chống cự hay phản bác mà để y dùng khăn tay lau những giọt nước trên người. Đồng thời cụp mắt nhìn sợi tóc cùng quần áo y đang nhỏ nước xuống đất.

Đợi khi thị vệ giải quyết xong toàn bộ, công tử dùng giày gõ nhẹ vào những vũng nước trên mặt đất - đó là những giọt nước từ trên người y rơi xuống.

Công tử: “Làm ướt rồi đi ra ngoài đứng.”

“Vâng.” Người đàn ông đeo mặt nạ gỗ mun thuận theo quay người, bước ra khỏi đình, đứng yên dưới mưa.

Ngoài trời vẫn đang mưa to.

Công tử nhìn đối phương đứng thẳng dưới mưa, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, cũng không hề tỏ ra tức giận trước những chuyện vô lý của mình.

Lúc này Cảnh Thước mới ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đeo mặt nạ gỗ mun đang đứng trong mưa: “Xích mích gì đấy?”

Công tử bình tĩnh nói: “Sáng nay tỉnh dậy tâm trạng tôi rất tốt nên thuận tiện hôn y.”

Cảnh Thước: “Thuận tiện?”

Công tử không để ý đến cách dùng từ của đối phương, tiếp tục nói: “Đáng tiếc người này không hiểu phong tình, cái đầu gỗ đó nói với tôi rằng hành vi này không phù hợp, nói tôn ti khác biệt.”

Nói đến đây, công tử nhướng mày, cười tà ác: “Nếu tôn ti khác biệt thì dù mệnh lệnh của chủ tử tốt hay xấu đều phải chấp nhận. Tôi thấy mưa hôm nay không tệ, vừa lúc gột rửa cái đầu gỗ của y."

Công tử dời tầm mắt quay trở lại: “Đừng nói về y nữa, tôi nghe nói đêm qua ngài gặp phải thích khách, ái phi của ngài vì cứu giá đã bị thương?”

Bàn tay chơi cờ của Cảnh Thước dừng lại: "Bị thương ở tay, có thể tàn tật."

Công tử nghe mà hưng phấn vui vẻ nói: "Thật là trùng hợp, một người bị tật ở chân, một người bị tật ở tay, quả là một cặp hoàn hảo được ông trời tác hợp cho."

Khóe miệng Cảnh Thước khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười: "Xứng sao?"

Công tử nghe vậy cười như có như không liếc nhìn Cảnh Thước: “Tôi tưởng hôm nay vào cung bàn bạc với ngài về kẻ đứng sau thích khách đêm qua, ai ngờ tới thăm mà ngài lại khoe phi tử mới của mình là sao?"