Chương 7: Một bạo quân thực sự

Thái y tiến hành chữa trị và băng bó cho tay Đoàn Vân Thâm, nhưng khi Cảnh Thước hỏi về vết thương có để lại bất tiện gì không, thái y nơm nớp lo sợ, bịch một phát quỳ xuống trước mặt hắn.

Lúc này Đoàn Vân Thâm đã ngừng khóc, ngồi ở trên giường rồng, giơ

hai bàn tay được bao thành cục nắm tròn tròn như mèo máy leng keng lên rồi nhìn thấy thái y quỳ xuống, trong lòng lập tức lạnh một nửa.

Tay mình...

Tay mình còn ăn cơm viết chữ được nữa không?

Vẻ mặt bạo quân u ám, nhưng giọng điệu lại không lạnh lùng cũng không thờ ơ: "Hiện tại tâm trạng trẫm không tốt lắm, khanh phải cân nhắc xem lời nói tiếp theo có khiến trẫm thích nghe không."

"Bệ hạ thứ tội, thương thế của Vân Phi nương nương quá đặc biệt, thần thật sự không thể bảo đảm..."

“Ồ?” Giọng điệu Cảnh Thước chậm rãi nhẹ nhàng hỏi lại, thái y nhất thời không dám nói gì.

Cảnh Thước: “Vậy đi, trẫm là một người nhân từ, nếu một ngón tay của ái phi bị tổn thương thì trẫm sẽ lấy đi một bàn tay của khanh. Nếu tay khanh không đủ thì kéo đồng liêu ở thái y viện thêm vào, nếu mười ngón tay của ái phi phế hết thì toàn bộ người trong thái y viện chuẩn bị sau này chỉ còn một cánh tay, khanh thấy thế nào?”

Đoàn Vân Thâm im lặng nuốt nước miếng, nhân từ ở đâu?

Thái y hoảng sợ xin tha: "Bệ hạ không thể! Bệ hạ không thể! Thần..."

Cảnh Thước: “Sao vậy, không muốn liên lụy đến đồng liêu ở thái y viện thì hãy dâng lên tay phải cửu tộc của khanh chứ?

Thái y: “Việc này... Vi thần tuân lệnh, mọi người trong thái y viện sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bàn tay của Vân Phi!”

Vân Phi nhìn hai "bàn tay" tròn ủm của mình như tay con mèo máy leng keng.

Cảnh Thước: “Lui xuống đi.”

Đoàn Vân Thâm thắp nến ở trong lòng cho vị thái y kia. Thái y quả nhiên là cái nghề có độ rủi ro cao, dù sao “Nếu không chữa được cho hắn, nàng, nó thì trẫm sẽ gϊếŧ cả cửu tộc của khanh!”

Ồn ào y học đã tồn tại từ thời cổ đại.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có người tận tâm tận lực chữa trị cho bàn tay của mình coi như là một chuyện tốt, nếu đến lúc đó không thể cứu vãn được nữa, mình thử phát huy điểm mạnh của yêu phi như nũng nịu, mè nheo và vân vân dù sao mình cũng cứu mạng tên bạo quân này, không quá đáng khi yêu cầu giữ mạng cho mấy thái y vô tội đó chứ.

Khi thái y này lui xuống, bên kia có thị vệ dẫn theo thái y vừa mới ám sát vào trong điện.

Thái y đó vốn bị chặt đứt một tay nên chảy máu rất nhiều, sau đó phỏng chừng lại trải qua tra tấn, tóc gã rối bù, máu thấm đẫm vào tấm thảm trong điện khiến cho nơi này tràn ngập mùi máu tanh.

Các thị vệ đầu tiên hành lễ với Cảnh Thước và Đoàn Vân Thâm, sau đó cung kính báo cáo những gì vừa nghe được trong cuộc thẩm vấn.

Hóa ra tên thích khách trốn dưới gầm giường Đoàn Vân Thâm lúc đầu chỉ là vỏ bọc để làm bị thương tên bạo quân và gọi thái y. Đồng thời thu hút sự chú ý dẫn đi phần lớn thị vệ.

Thái y có thể tiếp cận bạo quân khi chữa trị cho hắn, với lại lúc này bạo quân ít có khả năng bố trí phòng thủ đối với thái y đang chữa trị cho mình, đây chính là thời điểm tốt để ra tay.

Kẻ ban đầu ngụy trang là một tử sĩ, khi bị truy đuổi, nhận thấy không còn hy vọng trốn thoát nên rút kiếm tự sát.

Về phần vị thái y này, tên là Trương Duệ, gã là con trai của Trương Cảnh Chi ở thái y viện, cũng coi như là một thanh niên tài giỏi.

Về nguyên nhân ám sát Cảnh Thước, căn cứ theo suy đoán vì một nữ nhân tên là Triệu Quân Trác.

Nàng là con gái của một vị quan hiển quý trong triều đình, được đưa vào cung làm phi vào nửa năm trước, nhưng vào đêm tân hôn, nàng đã bị bạo quân ban thưởng cho một ly rượu độc và đã chết.

Nữ nhân gã yêu mà không có được bị đưa vào cung, ngay đêm đầu tiên đã bị bạo quân gϊếŧ chết, trong lòng tất nhiên không yên.

Gã ôm mối hận đã lâu, hôm qua tình cờ nghe được bạo quân sủng ái yêu phi.

Trương Duệ so sánh, cùng bị đưa lên giường rồng, nữ nhân mình yêu chết không toàn thây. Nhưng yêu phi của nước địch lại bay lên cành cao.

Bạo quân không có mắt, ngay cả người nước địch phái tới cũng được sủng ái mà người gã yêu lại...

Trương Duệ càng nghĩ càng hận, chưa kể bạo quân Cảnh Thước khét tiếng ác danh bên ngoài, thiên hạ khổ sở cũng lâu rồi.

Nếu gϊếŧ được bạo quân, không chỉ trả thù cho người yêu mà coi như thay trời hành đạo, tích phúc vì vạn dân thậm chí lưu danh sử sách.

Cảnh Thước nghe vậy: “Đây là toàn bộ các ngươi điều tra ra?”

Thị vệ quỳ xuống tạ tội: “Vi thần vô năng.”

Cảnh Thước: “Đi xuống nhận hình phạt đi.”

Thị vệ: “Tạ ơn bệ hạ thưởng phạt."

Đoàn Vân Thâm kinh ngạc trước cuộc trò chuyện trôi chảy giữa hai người, giọng điệu không hề dao động.

. . Người anh em nói thật đi, có phải anh bị M không, bị bạo quân trừng phạt mà còn tạ ơn? Bình tĩnh quá vậy.

Với lại, tôi cảm thấy anh đã điều tra ra rất nhiều? Không phải sự thật đã lộ ra sao? Bạo quân còn muốn nghe gì nữa?

Hay bản thân hắn biết nhiều nội tình? Trương Duệ đến ám sát còn vì nguyên nhân khác? Hay có người nào khác đứng đằng sau?

Đầu óc Đoàn Vân Thâm rối bời thắt nút.

Cảnh Thước điều khiển chiếc xe lăn đến trước mặt Trương Duệ đang hấp hối.

Một người ngồi trên xe lăn giống như bễ nghễ thiên hạ trong khi người kia nằm trong vũng máu.

Cảnh Thước bình tĩnh hỏi: “Trước khi chết ngươi có lời gì muốn nói không?”

Thái y nhìn như chỉ hít vào không thở ra, nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Ta... thay trời hành đạo... hôn quân yêu phi ... chết ... không được ...tử tế... . .

Đoàn Vân Thâm: ??? Tại sao còn liên quan đến tôi?

"Nói hay lắm." Cảnh Thước nghe vậy ngược lại có vẻ vui mừng, cong môi cười nói: "Trẫm đang chờ ngày mình chết chết không được tử tế đây."

Trương Duệ: ". . . Ha... Ha ha ha... thần ... ở âm tào địa phủ chờ... bệ hạ..."

Cảnh Thước ra lệnh cho đám thị vệ ở bên cạnh: “Lôi gã ra ngoài, lột da sống, đưa máu thịt của gã về Trương phủ, giữ xác trả về an ủi cho cha mẹ gã, cũng để cho cha gã Trương Cảnh Chi nhìn thấy mình nuôi ra cái gì. Về phần da thì.. ."

Cảnh Thước dừng một chút, “Dùng tre căng ra, làm một tấm da người để chiêu hồn, treo trước mộ nữ nhân mà gã thích.”

Trương Duệ giống như chết mà không hề hối tiếc, nghe thấy lời này thật giống như hồi quang phản chiếu hai mắt trừng lớn, với mái tóc bù xù và thân thể đầy máu, trông giống như một con ác quỷ bò ra khỏi luyện ngục.

Gã đột nhiên vùng vẫy về phía trước, không có tay, cố gắng chống đỡ cắn vào giày rồng của Cảnh Thước.

Lực mạnh đến nỗi nếu cắn da thịt, chỉ sợ bị gặm ra một miếng.

Thị vệ gần bên hoảng sợ lập tức tiến lên gỡ cằm Trương Duệ.

Máu loãng và nước bọt cùng nhau chảy xuống, khi bị lôi ra ngoài, Trương Duệ vẫn mơ hồ chửi rủa hôn quân sẽ chết một cách tử tế.

Có vết máu xấu xí trên đôi giày rồng của Cảnh Thước nhưng ngay lập tức một cung nữ bước vào, lau sàn nhà, thay thảm và đổi giày cho hắn.

Đoàn Vân Thâm vừa rồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, không dám thở một hơi.

Lần đầu tiên cậu hiểu rõ chính xác thân phận bạo quân của Cảnh Thước.

Cái gì gọi là bạo quân? Cái gì gọi là thọc trúng tim?

Cho dù có người mang niềm tin phải chết rơi vào tay hắn, hắn cũng có thể khiến đối phương run rẩy và hối hận.

Sau khi cung nữ xử lý hết mọi việc trong cung, Cảnh Thước mới quay sang nhìn thẳng vào Đoàn Vân Thâm.

Đoàn Vân Thâm cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy.

Cảnh Thước hơi dừng lại.

Cậu bị mình dọa sợ.

Cảnh Thước điều khiển xe lăn đi tới bên giường rồng: "Ái phi không sao chứ? Tay còn đau không?"

Không nhìn ra người này trước đó còn nói lột da thọc tim.

Đoàn Vân Thâm không biết bây giờ mình nên nói đau hay nên nói không đau.

Cậu hơi sợ hãi.

“À, đúng rồi, trước đó trẫm có hỏi ái phi một vấn đề, ái phi thích ăn bánh phật thủ tô sao?”

Đoàn Vân trầm ngâm một lát.

Đây là.. cho mình trả lời lại?

Đoàn Vân Thâm lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Cảnh Thước khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Lúc nhỏ trẫm cũng thích ăn món này, nhưng bây giờ lại không thích. Nếu ái phi nguyện ý thì hãy cùng trẫm đừng ăn nữa.”

Đoàn Vân Thâm bị dọa đến ngơ ngác, không hiểu được câu nói này mang ẩn ý gì.

Cảnh Thước: "Hầu hạ trẫm nghỉ ngơi đi."

Đoàn Vân Thâm: ?

Hầu hạ? Hầu hạ thế nào?

Đoàn Vân thâm suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra rồi xuống giường, giơ hai bàn tay tròn nhỏ như con mèo máy kêu leng keng, một tay cẩn thận xuyên qua nách Cảnh Thước, một tay xuyên qua hốc đầu gối, ôm bạo quân bệ hạ tàn tật hai chân lên giường.

Cái gì, bàn tay bị thương ôm người ta có đau không á? Ai quan tâm tay đau hay không khi mạng sống gần như không còn?

Hai người thay quần áo, nằm lên giường, cung nữ tắt đèn.

Đoàn Vân Thâm nghe bạo quân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bất giác có chút ghen tị.

Cậu sợ đêm nay mình sẽ không thể ngủ ngon được.

Nhưng. . .

Nhưng nhiệm vụ vẫn cần phải hoàn thành.

Đợi đến đêm khuya, cậu lại giở thủ đoạn cũ, nhỏ giọng kêu "Bệ hạ" hai lần, sau khi xác nhận người nọ đã ngủ, cậu nhổm dậy hôn lên môi Cảnh Thước.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn ngày hôm nay! Hãy tiếp tục nỗ lực nhé ~]

Đoàn Vân Thâm nằm trở về thở dài, hoàn toàn không biết lông mi của bạo quân bên cạnh đang run run.