Chương 4. Bạo quân không cứng được?

Trưa ngày thứ hai, Cảnh Thước vẫn chưa trở về cung của Đoàn Vân Thâm, cậu không khỏi lo lắng nôn nóng.

Mục tiêu nhiệm vụ hôm nay của cậu vẫn chưa có tin tức!

Đáng tiếc cái mông của mình còn phải dưỡng, cũng không thể chạy lung tung, chỉ có thể làm ổ ở trong cung vểnh mông...ngóng chờ.

Ăn sáng xong, ăn trưa xong, thấy trà chiều được mang lên, mà tên bạo quân vẫn chưa quay lại.

Đoàn Vân Thâm không nhịn được nữa, bắt lấy một thái giám hỏi - Có phải tối qua bệ hạ ngủ với phi tử khác không? Có phải có yêu tinh khác không cho bệ hạ trở về thăm ta?

Thái giám sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất: "Vân Phi nương nương thứ tội, tiểu nhân cũng không biết? Tiểu nhân mới vào cung vài ngày trước, thậm chí còn chưa nhớ trong cung có chủ tử nào..."

Lúc này, thái giám đang quỳ bên cạnh mới bình tĩnh hơn, nói: “Bẩm nương nương, theo nô tài được biết, trong hậu cung của bệ hạ chúng ta chỉ có một mình nương nương. Còn ở trong cung khác chỉ có thái phi và thái hoàng thái hậu là người lớn của bệ hạ."

Đoàn Vân Thâm: ...

Bạo quân bất lực hả, sao hậu cung của nam nhân làm hoàng đế không mở ra? Hắn không được?

Đợi đã, hai chân hắn có tật phải ngồi xe lăn, thế nên thật sự không được...

Đoàn Vân Thâm cúi đầu, cố gắng che giấu vẻ mặt, nhưng đôi vai lại không ngừng run lên vì cười.

Loại chuyện này khiến người ta vô cùng đồng cảm, đồng thời cũng khiến người ta muốn tung hoa chúc mừng.

Hoa cúc cũng được an toàn sẽ không nở, hehehehe.

[Ting——Hệ thống của bạn đã login]

Đoàn Vân Thâm: ?

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Người anh em, có tin tức mới này, Cảnh Thước nhà tôi sắp gặp phải thích khách! Cậu nhất định phải cứu hắn]

Đoàn Vân Thâm quay đầu nhìn cái mông mình: "..."

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Một giây sau cái mông cậu sẽ khỏi! Tôi bao]

[Đoàn Vân Thâm: Cho dù lành lại cũng không đi, mi cho rằng tôi sẽ bị mi lừa lần thứ hai? Mi là một fan cuồng chết tiệt! 】

[Hệ thống ấm áp Tiểu Đề Kỳ: Cậu...! Được rồi, đừng có hối hận nhé, Cảnh Thước mà chết thì cậu cũng không sống được!]

[Hệ thống của bạn đã logout]

Hai thái giám quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, cũng không biết Vân Phi nương nương vì sao đột nhiên cười lớn, sau đó lại nghẹn cười.

Hệ thống đến rồi đi rất nhanh, Đoàn Vân Thâm cau mày, có chút lo lắng.

Nếu tên bạo quân đó chết thật, mình quả thật không sống được.

Nhưng mình tay trói gà không chặt, nếu gặp phải ám sát thì cũng hết cách. Huống chi, ai biết được hệ thống hư hỏng có đang lừa dối mình hay không.

Không biết qua bao lâu, hai tiểu thái giám quỳ đến tê chân, lúc này mới nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói: "Nương... Nương nương, còn gì dặn dò nữa không? "

Nương nương đang trầm tư nói: "Các người mang cho ta một đĩa điểm tâm lại đây."

Thái giám: ?

Thái giám đứng dậy bưng lên một đĩa bánh đậu đỏ hoa quế lại đây, Đoàn Vân Thâm tùy ý cầm một miếng cho vào miệng.

Vấn đề rất lớn có hoảng cũng vô dụng.

Vậy thôi, sống chết có số rồi, với lại tên bạo quân đã nói không muốn mình đối xử tốt với hắn!

Đoàn Vân Thâm giống như con cá mặn không có mộng tưởng - nếu điều kiện cho phép, cậu có thể lật ngược tình thế thì vẫn sẵn sàng lăn lộn nhưng hiện tại chuyện này thuộc loại dính nồi, hết cách rồi, đành nằm yên thôi.

Đoàn Vân Thâm: Lui ra đi, ta không cần các người hầu hạ nữa.”

Hai thái giám lên tiếng trả lời và lui ra.

Đoàn Vân Thâm ăn điểm tâm, nằm úp sấp trên giường mấy canh giờ nhưng vẫn không nhận được tin tức bạo quân bị ám sát.

Chờ rồi chờ rồi ngủ mất.

Cứ như vậy, tất nhiên cậu không biết, ngay lúc cậu vừa mới ngủ say, thái giám trước đó đưa điểm tâm, nói chuyện bình tĩnh lưu loát lại lại lần nữa sờ soạng đi vào.

Trước đó Đoàn Vân Thâm yêu cầu bọn họ rời đi, nhưng gã căn bản chưa từng rời khỏi cung điện.

Cung điện của Đoàn Vân Thâm vốn canh gác kém cỏi, mặc dù nghe đồn cậu được sủng ái, nhưng bệ hạ tính khí thất thường dù được sủng ái cũng không phải là chuyện tốt. Trong cung, hạ nhân đều hận không thể đi vòng qua nơi này.

Thái giám cầm dao găm khoa tay múa chân vào cổ yêu phi đang ngủ say, có vẻ gã cảm thấy gϊếŧ chết yêu phi sẽ dễ đánh rắn động cỏ. Nếu bị người khác phát hiện thi thể trước sẽ không ổn.

Cuối cùng hắn nghĩ nghĩ, thu hồi dao găm, chui vào dưới gầm giường Đoàn Vân Thâm.

Buổi tối, bạo quân trở về chỗ Đoàn Vân Thâm, cậu bị tiếng "Bệ hạ đến" ở cửa kéo ra khỏi giấc mộng.

Bạo quân ngồi trên xe lăn, được thái giám đẩy vào cửa. Sau khi vào cửa, Đoàn Vân Thâm mơ mơ màng màng sững sờ, như nhìn thấy một nam hồ ly tinh không khác gì quả bom hẹn giờ bị đẩy vào.

Lúc này còn chưa bị ám sát sao? Tới cung điện của mình để khıêυ khí©h thích khách?

Chẳng lẽ mình là thích khách, trong cơn tức giận mình đâm chết anh ta?

Lúc này điểm tâm trên bàn còn chưa được dọn đi, chẳng qua lúc Cảnh Thước bước vào, sự chú ý của hắn bị thu hút bởi vẻ mặt nhăn nhó như bị đau răng của Đoàn Vân Thâm nên không để ý đến những gì bày ra trên đó.

Cảnh Thước xua tay, thái giám đẩy hắn vào liền lui xuống: “Sao thấy trẫm đến mà ái phi lại mất hứng?"

"...Ha ha ha sao lại thế được?" Đoàn Vân Thâm cố gắng nở một nụ cười tươi, thuận tay đưa một miếng bánh đậu đỏ hoa quế đặt bên cạnh cho Cảnh Thước: "Bệ hạ có muốn thử không? Nó ngon lắm."

Vừa duỗi tay được nửa đường, Đoàn Vân Thâm chợt nhớ ra, trước tiên mình nên làm động tác yếu ớt như muốn đứng dậy nhưng không thể, còn thêm câu "Thần bái kiến bệ hạ" mới đúng?

Đoàn Vân Thâm lúng ta lúng túng thu điểm tâm về, sau đó định bò dậy khỏi giường.

Kết quả bò dậy được thật.

Hệ thống nói cái mông ngay lập tức sẽ lành, thế mà nó lành thật.

Điều này là phản khoa học nếu cậu khỏe khoắn bò dậy thì bạo quân sẽ nghi ngờ phải không?

Đoàn Vân suy nghĩ sâu xa, quyết định làm ra vẻ khó nhọc bò dậy. Cậu hành động gian nan, nghĩ rằng đối phương thấy động tác của mình khó khăn như vậy, phỏng chừng sẽ nói: "Ái phi đừng cử động, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."

Ai biết Đoàn Vân Thâm cựa quậy vài lần như con cá mặn sắp chết, mà đối phương lại không hề có ý định khuyên răn.

Đoàn Vân Thâm: ?

Đoàn Vân Thâm lại cựa quậy hai lần, với ngôn ngữ tứ chi đại khái là - Thần vất vả quá, thần đã cố lắm, thần muốn đứng dậy thỉnh an bệ hạ! Nhưng thật sự không dậy được.

Lần này Đoàn Vân Thâm thành công thu hút được sự chú ý của Cảnh Thước.

Tuy nhiên, Cảnh Thước vẫn không tỏ vẻ gì, mà ngược lại giống như nhìn thấu suy tính trong lòng Đoàn Vân Thâm, không những không nói gì về việc "Nghỉ ngơi cho tốt" mà chuyển sang một tư thế thoải mái hơn trên xe lăn nhìn Đoàn Vân Thâm chật vật như thế nào.

Đoàn Vân Thâm: ...

Cảnh Thước: "Sao lại dừng, ái phi tiếp tục đi."

Đoàn Vân Thâm: ...

Đoàn Vân Thâm bò dậy hành lễ: “Thần bái kiến bệ hạ.”

Cảnh Thước: “Ừ, ái phi miễn lễ."

...Tôi hành lễ xong rồi, mà anh chỉ bảo "Miễn lễ" à?

Cảnh Thước quay chiếc xe lăn, vừa chuyển hướng mới nhìn thấy đĩa điểm tâm ở phía bên kia.

Trong đống điểm tâm có một đĩa phật thủ tô.

Vào lúc đó, như thể có cây kim dài đâm vào trong đầu Cảnh Thước, khuấy động đầu óc hắn, chút thoải mái ấm áp ban đầu trên khuôn mặt hắn biến mất không dấu vết.

Nữ nhân kia dịu dàng an ủi còn loáng thoáng nghe thấy - con trai chịu khổ của ta, mau nếm thử điểm tâm mà mẫu làm cho con đi. Thước nhi đừng sợ, mẫu phi nhất định sẽ đến cứu con.

Tiếng rêи ɾỉ chói tai của nữ nhân kia vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, bà ấy nói - Thước nhi, ta là mẫu thân của con. Sao con có thể đối xử với ta như vậy?!

...

Trong mắt Cảnh Thước tràn đầy hung ác nham hiểm nhưng giọng điệu lại bình tĩnh không chút gợn sóng: "Bánh phật thủ tô này trông rất ngon, ái phi đã dặn dò ngự thiện phòng làm nó phải không?"

Đoàn Vân Thâm không theo kịp mạch não của Cảnh Thước: "Hả?"

Đoàn Vân Thâm vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên từ phía sau cậu nhảy ra.

Trong tay bóng đen có một tia sáng bạc, có lẽ là một vũ khí sắc bén giống như một con dao găm chĩa vào sau gáy Cảnh Thước.

Chết tiệt, đúng là chỗ mình rước đến thích khách thật!

"Cẩn thận!