Chương 4: Phí thời gian đến tận đây.

Khi Dung Mộ mở mắt ra lần nữa, trời đã tờ mờ sáng, không khí trong phòng cũng trở nên trong trẻo hơn, bớt đi một chút mùi ám muội.

Y chạm vào cơ thể mình.

Ở đó không có nhiệt độ ấm áp, tựa như người đó chưa từng xuất hiện trong phòng mình vậy.

Nam nhân bên cạnh đã rời đi.

Dung Mộ tỉnh dậy thân thể y hơi khó chịu, lông mày cau lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, hơi thở hổn hển, y chống khuỷu tay ngồi dậy trên giường, cúi người về phía trước, phần dưới của y, đau như bị xé ra vậy.

Y xoa xoa thắt lưng, vươn tay muốn chạm tới, thắt lưng đau khó chịu, toàn thân y lúc này giống như bị xe ngựa chạy qua vậy.

Sau khi y ngồi dậy không lâu, cánh cửa cọt kẹt mở ra.

"Chủ tử, người tỉnh rồi sao?" Tống Độ canh giữ bên ngoài, vẻ mặt hắn toàn là sự buồn bực, lúc này nhìn thấy người bên trong đã tỉnh liền tươi cười nói: "Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị nước ấm cho người ngay."

"Chờ đã..." Dung Mộ hơi nhướng người dậy: "Bệ hạ đã đi rồi?"

"Bệ hạ đã về cung rồi, cũng sai thuộc hạ chuyển lời tới cho người, người có thể ở trong phủ trị bệnh nửa tháng, sau đó chờ cho bệnh tình thuyên giảm có thể thượng triều.""

Dung Mộ nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu.

Dựa vào ghế dựa mềm mại sau lưng, y từ từ nhắm mắt lại.

Xem ra Sở Ngự Hành đã thực sự ở đây hôm qua.

Nghĩ đến mọi việc, những vệt đỏ trên người y chắc chắn đều là do hắn để lại, cho nên những lời nói chói tai đó, Sở Ngự Hành đã ở bên tai y nói từng câu từng câu một.

Có điều không nên suy nghĩ nữa, nghĩ ra sao mọi việc cũng đã như vậy. SẼ càng đau lòng hơn thôi.

Sở Ngự Hành rất ít khi ra khỏi hoàng cung, huống chi là đến phủ của y. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm Sở Ngự Hành chủ động đến tìm y.

Có phải là y đã chọc giận Sở ngự Hành rồi không?

Dung Mộ không khỏi nhớ tới những lời mà y đã nói trong lúc mê man phát sốt, thật sự là có chút phản nghịch, ít nhất Sở Ngự Hành nghe xong sẽ không vui.

Dung Mộ ho khan một tiếng, đưa tay cần lấy một tấm khăn trên giường muốn che miệng, nhìn thấy tấm khăn này, mặt mày Dung Mộ khó chịu hiện rõ, trên mặt còn lưu lại vài vệt máu.

Trong đầu không ngừng nhớ lại những gì nam nhân kia đã làm với mình, đầu ngón tay Dung Mộ run lên khi tấm khăn này.

Tống Độ cầm chậu nước ấm bước vào, liền nhìn thấy chủ tử nhà mình đang sắc mặt khó chịu nhìn tấm khăn.

Khi đi qua nhìn thấy, Tống Độ rõ ràng: "Chiếc khăn này bệ hạ đã dùng rồi, người hãy mau đổi sang cái mới."

Vừa nói chuyện, Tống Độ liền cầm một chiếc khăn mới màu trắng tinh đưa cho Dung Mộ.

"Đa tạ."

Đối với việc đại nhân nhà mình thường xuyên nói cảm tạ, hắn đã rất quen rồi, lúc này hắn đem khăn, lau đi mồ hôi mịn trên người y, rồi lại ngâm với nước lại làm sạch một lần nữa.

"Đại nhân...ngài có nói với bệ hạ về việc mình bị thương chưa?"

"Tại sao ta phải nói với bệ hạ?"

"Nhưng bệ hạ cái gì cũng không biết, thương thế của người rất nghiêm trọng rồi."

Nghiêm trọng.

"Ta không có việc gì cả, cái này cũng không tính là bệnh nặng, không cần để bệ hạ phải biết." Vừa dứt lời, Dung Mộ đột nhiên ho khan kịch liệt, mấy ngày nay y vẫn luôn ho không ngừng, nhiều khi vẫn ho ra cả máu.

Tống Độ còn muốn nói, nhưng nhìn thấy y lại ho ra máu, hắn đành phải phải đem mấy chữ đó nuốt lại vào họng.

"Chủ tử, người nằm xuống trước đi, ta sẽ đi gọi thái y."

"Ta không sao..."

"Chủ tử, thân thể người rất nghiêm trọng rồi."

Tống Độ không muốn lời mình nói càng khiến cho chủ nhân thêm mệt mỏi, hắn nhìn y cứ ho ra máu như vậy, hận ý trong lòng hắn đối với hoàng thượng lại tăng lên.

Hắn đúng là chưa bao giờ hiểu chủ tử cùng với Hoàng thượng là làm sao ở chung được.

Đại nhân tuy rằng trong công việc chính sự vẫn luôn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng khi người ở ngoài lại không biết đối nhân xử thế sao cho đúng, nếu không bằng mười mấy năm ấy, đại nhân ở trong triều tại sao lại không có một vị bằng hữu chứ.

Đại nhân khác với những người khác, khi rảnh rỗi người khác sẽ hẹn nhau ra ngâm thơ, vẽ tranh, còn đại nhân nhà mình không phải ở trong cung thì chính là ở trong phủ đọc sách một mình.

Nếu là trước kia, Tống Độ tuyệt đối sẽ không tin, có người sẽ vì một người mà hao tổn tâm tư nhiều năm, nhưng hơn mười năm nay vẫn vậy, đặc biệt là đại nhân nhà mình tính tình có phần kỳ lạ, cùng với tính tình của bệ hạ là hoàn toàn bất đồng, nhưng không hiểu sao hai người vẫn có thể bên nhau mười năm!

Nhưng sau khi hắn trưởng thành, hắn cũng tin là có người sẽ đạt niềm vui của người khác lên trên mình.

Người khác đều nói dại nhân ngốc, nhưng đại nhân lại tự ý thức được mình.

=========================================

Sau khi đại y đến khám, Dung Mộ đã đỡ hơn rất nhiều.

Y lười biếng dựa trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy vẻ mặt y rất bình tĩnh nhưng khi lại gần sẽ thấy được một tầng sương mỏng trên mi mắt của y.

Thật sự Dung Mộ không hề dễ chịu cà từ thân thể lẫn trong lòng.

Nhưng y có thể làm gì nếu trong lòng không thoải mái, thân thể y càng ngày càng kém, thối nát như cũ.

Quả nhiên, sau khi Tống đại phu bắt mạch cho y, sau vài phút, nét mặt Tống đại phu không hề nhẹ nhàng,

"Thân thể của đại nhân ra sao rồi?"

"Lúc trước lão phu đã nhắc người đừng làm việc quá sức...tại sao sau ba tháng thân thể của người lại càng trửo nặng hơn vậy chứ."

Dung Mộ không nói gì, chỉ nhếch môi cười.

Tống Độ chính là một bộ dạng sốt ruột: "Thực ra đều do ở Bắc cương rất lạnh, nên chủ tử nhà ta dạo này hay sốt cao."

"Kỳ thật thân thể người vốn không thể hoạt động nhiều, người phải mau dưỡng thương đi. Khí huyết cạn kiệt là do người làm việc quá sức, rất dễ ho ra máu."

Lẳng lặng nghe đại phu và Tống Độ nói chuyện, Dung Mộ vẫn một bộ dạng như cũ, trầm mặc im lặng. Dung Mộ tựa người trên thành giường giống như y chẳng liên quan gì cả.

Lúc này, ngoài cửa sổ là một màu tối đen, trong phòng thắp lên vài ngọn nến, tuy rằng cả cửa chính lẫn cửa sổ đều đóng chặt, nhưng ánh sáng từ khói lử vẫn đem bóng người kéo dài từ đầu này sang đầu khác.

Dung Mộ chăm chỉ ngần ấy năm, vất vả cùng lao lực dần trở thành bệnh tật, xử lý công vụ, y đích thực đã lao lực quá khắc nghiệt, nhiều năm qua làm hỏng thân thể mình. Mà Tống đại phu không phải là không khuyên y nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhưng y vẫn luôn nghĩ, nếu như có thể vì Sở Ngự Hành mà làm ít việc, Sở Ngự Hành cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Y quá mức mệt mỏi, không phải chỉ đề hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn, mà còn là vì một nguyên nhân nữa là y không muốn có thời gian rảnh cho chính mình.

Mỗi khi y rảnh rỗi, hình bóng người kia sẽ hiện lên trong đầu y rồi lởn vởn xung quanh tim y.

Y đuổi không đi, y cũng luyến tiếc không muốn đuổi đi.

Trái tim của Dung Mộ hơi rung động, giống như trái tim đang chảy máu vậy.

Mím đôi môi khô khốc, Dung Mộ khẽ quay đầu lại nhìn đại phu đang kê đơn thuốc cho Tống Độ, lần đầu tiên y hỏi thăm bệnh trạng của chính mình.

"Nếu muốn bình phục tốt, có phải chỉ cần nghỉ ngơi trong mười ngày nửa tháng." Một câu nói ngắn gọn như vậy của y cũng đã làm cho Tống Độ vui mừng.

Đại nhân cuối cùng cũng ý thức được việc phải chăm sóc cho cơ thể.

Mà Tống đại phu lại ngẩn người.

Ông đã rất nhiều lần đề xuất phương án nghỉ nơi thật tốt nhưng đều bị đại nhân từ chối.

Đại nhân thà uống nhiều thuốc đắng cùng châm cứu, tắm thuốc hằng ngày còn hơn nghỉ ngơi.

"Nếu đại nhân thật sự muốn phục hồi thân thể của mình, mười ngày nửa tháng nhất định là không đủ, nhưng mấy ngày này cũng đủ để lão phu giúp người chấm dứt cơn ho ra máu." Tống đại phu đáp, nhưng trong lòng ông cũng có chút đắn đo.

"Vậy mau làm thôi."

Đôi mắt Dung Mộ lóe lên, trên môi tràn đầy nụ cười.

Y thật sự đã mệt mỏi sau ngần ấy năm.

Trong lòng y cũng không khỏi thở dài, Dung Mộ mỏi mệt thả lỏng xương cổ, tựa như thả lỏng mệt mỏi nhiều năm.