Lúc Thuần Vu Gia bước vào, Tuyên đế đang nửa nằm trên tháp
mà
uống rượu,
thấy y
tiến vào cũng không ngồi thẳng
dậy,
mười phần tùy ý kêu một tiếng:
“Ấu Đạo”, rồi bảo y ngồi vào bên cạnh bồi mình cùng nhau uống một chén.
Trong phòng không đốt
lò sưởi
cũng chẳng dùng
huân hương,
cửa sổ đều rộng mở,
gió thổi vào khiến cả gian phòng thật thanh mát nhẹ nhàng. Thuần Vu Gia
mang theo một hơi tuyết lạnh mà tiến vào, thấy không khí trong phòng không khác bên ngoài là bao. Hắn vội vàng thi lễ,
ngồi xuống
bên cạnh tháp, từ trong tay Tuyên đế tiếp nhận một chén
rượu
nồng, ngửa đầu uống cạn.
Trên người y mang một thân khí lạnh, tóc tai đều dính vài bông tuyết, uống xong chén rượu, cả người liền có chút run rẩy. Tuyên đế thấy
y cả người đều lạnh run, liền kêu Vương Nghĩa:
“Giúp Thuần Vu trưởng sử đổi
một bộ quần áo khác, rồi đem thêm hai chậu than đến đây.” Do dự một chút lại nói:
“Đem cửa sổ cũng
đóng lại hết đi.”
Đã nhiều ngày sống
trong cung cấm khép kín,
bị loại không khí ấm nóng lẫn mùi huân hương của Tập Anh điện xông cho cả tâm và thân đều nặng nề. Bởi vậy sau khi hồi phủ, liền chịu không nổi cái loại khí tức này, cứng rắn gọi người
mở rộng tất cả các cửa, đem lò than lẫn
lư hương đều dẹp bỏ, chỉ uống vài chén rượu nóng để ấm thân.
Nhưng hắn tình nguyện bị
đông lạnh,
cũng không thể để người khác bị đông lạnh với
hắn. Thuần Vu Gia
chính là người mà hắn vô cùng trọng dụng sau này, dù là khi đăng cơ hay lúc Chu Huyên phản loạn, Tây nhung xâm lấn, đều là người này thay hắn bày mưu tính kế,
ổn định đại cục. Cho nên
dù biết Thuần Vu Gia
trong triều kết bè kết cánh, nhận
hối lộ, hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Làm thần tử
quan trọng nhất là trung thành, mặc dù có chút tật xấu, cũng không phải không thể tha thứ. Ngay cả Chu Huyên có tâm phản loạn, hiện tại hắn cũng đều tính toán cho qua, chỉ cần kiềm chế, lung lạc y tốt, phòng y lại bước trên con đường kiếp trước không lối về. Huống chi chút khuyết điểm này của Thuần Vu Gia
cũng không che lấp được những ưu điểm
nổi bật của chính y.
Vạn nhất
y tại nơi này của hắn bị đông lạnh
đến bệnh, đến lúc cần dùng,
người
không thể đứng dậy, chẳng phải hắn tự làm hại chính mình sao?
Vương Nghĩa
vội vàng đi ra ngoài phân phó người hầu thêm than vào lò sưởi, rồi tự mình đóng hết tất cả cửa sổ, lại ôm một bộ áo choàng lông cừu đến phủ lên người Tuyên đế. Lúc này Thuần Vu Gia cũng đã đổi quần áp
trở về,
hai má do bị đông lạnh mà
đỏ bừng,
thấp giọng tạ
ơn: “Đa tạ Vương gia
để ý, ta lúc nãy tiến vào liền muốn khuyên nhủ, thời tiết lạnh lẽo như vậy mà ngài lại mở hết cửa sổ để gió lạnh thổi vào? nhỡ bị đông lạnh mà sinh bệnh, thiên hạ
chẳng phải sẽ trách cứ thần vô năng, không thể khuyên nhủ vương gia bảo trọng thân thể vàng ngọc, lúc ấy thần chỉ có thể lấy cái chết mà tạ tội.”
Tuyên đế
khẽ hướng ánh mắt ra bên ngoài, Vương Nghĩa hiểu ý liền mang theo tiểu thái giám rời đi, phân phó hạ nhân canh chừng ở phía xa, tránh cho bị nghe lén. Đợi đám người ở ngoài cửa đều đi xa, Tuyên đế
mới mở miệng: “Ấu Đạo
không cần giữ lễ tiết, lên đây ngồi đi. Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi,
chúng ta
vừa uống vừa nói.”
Thuần Vu Gia
bình thường đối với Tuyên đế
chỉ hơn vài phần ý tứ kính trọng so với người khác, cũng chưa từng được thân cận. Lần này y đột nhiên bị triệu kiến, chỉ bình tĩnh nghe theo cởi giày ngồi vào trên tháp, nhấp một chén rượu làm cho thân mình ấm lên, nói thẳng: “Vương gia triệu ta tới, phải chăng là vì chuyện lập trữ? ta còn chưa kịp chúc mừng vương gia nhập chủ Đông Cung, trước kính Vương gia một chén.”
Tuyên đế nghe đến hai chữ ‘lập trữ’ liền nhíu mày buông chén rượu, tà mị dựa vào trên tháp, thật sâu than thở một tiếng. Thuần Vu Gia
liền cũng buông
chén,
quỳ đứng lên:
“Hay là bên ngoài đoán lầm, Thánh Thượng lập Vương gia làm
trữ
quân, không phải vì bản thân bệ hạ có ẩn tật, không thể trông cậy vào đường con cái?”
Tuyên đế không có mặt mũi nói ra lời thật,
quá nửa ngày chỉ nói: “Thành đế hoang da^ʍ bạo ngược, có được ngôi
vị một cách bất chính, bổn vương không đành lòng
nhìn thiên hạ chịu khổ, một lòng muốn chống lại sự tàn bạo này, cứu vạn dân khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng, Ấu Đạo có nguyện ý trợ giúp ta?”
Thuần Vu Gia mặt không đổi sắc, nhìn chăm chú vào Tuyên đế, mắt không chớp một cái mà nghe lời lẽ phản nghịch được thốt ra, cúi đầu nhìn bàn rượu, hỏi: “Vương gia trong tay có bao nhiêu binh mã? trong triều có đảng phái đi theo? một tay vung lên liệu có thể có được dân tâm?”
Hiện tại tuy rằng không có, nhưng tiếp qua hai năm sẽ
có.
Tuyên đế trong lòng có chút không phục, lại có chút oán trách thái độ
của Thuần Vu Gia so
với đời trước bất đồng. Đời trước người này chính là kẻ tích cực nhất bồi đắp cho ý tưởng đăng cơ làm hoàng đế của hắn, như thế nào hiện tại chính mình
nhờ y tương trợ, y
lại phản đối
?
Tuyên đế giận dữ, ngã thân dựa vào trên bàn, nhìn chằm chằm Thuần Vu Gia: “Nếu ta nhất định muốn lật đổ bạo quân, nắm lấy quyền làm chủ thiên hạ?”
Thuần Vu Gia hơi nghiêng đầu
đi,
không chịu cùng
ánh mắt hắn đối diện: “Vương gia tội gì phải làm vậy? Nay thiên hạ đã định,
Thành đế đăng cơ
cũng không gây ra chuyện gì quá đáng. Vương gia lại sắp được lập làm thái tử, người trong thiên hạ đều biết Thành đế đối với Vương gia huynh đệ tình thâm,
nếu
Vương gia lúc này muốn động thủ,
đại nghĩa đều không ở bên chúng ta, vả lại, trong tay không có binh lực, dân tâm lại không hướng về……”
Bắt hắn phải nhẫn nhịn? hắn vào cung căn bản không phải làm thái tử mà chính là làm phi tử. Việc này lại không thể để cho ai biết…..
Tuyên đế cắn chặt răng,
mặt không chút thay đổi tựa vào
trên gối dựa, nghe Thuần Vu Gia nói: “Thành đế tuy rằng trước mắt
chưa làm ra chuyện gì to tát, nhưng lại có một tật xấu lớn. Vương gia sao không hiến dâng mỹ nhân
để lấy lòng hoàng thượng, sau lại dụ y trọng dụng gian nịnh, rời bỏ lương thần. Đến khi Thành đế mất nhân tâm, vương gia đứng ra chỉ rõ tình thế, tự nhiên có được lòng dân.”
Cuộc trò chuyện rốt cuộc đến điểm mấu chốt, Tuyên đế chậm rãi buông
hai đấm
tay siết chặt, khóe môi nhẹ nhàng
mỉm cười:
“Lời của Ấu Đạo quả thật không tệ.”
Thuần Vu Gia
lại nói: “Vương gia nay đã
thành niên, lại chuẩn bị nhập chủ Đông Cung,
trước mắt quan
trọng
nhất là cưới vợ sinh con. Một khi vương gia có hài tử, Thánh Thượng lại
không con, thiên hạ này liền vững vàng rơi vào tay
Vương gia.”
Thật sự là
mưu thần! Ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng quên mất chuyện lập phi. Chỉ sợ Thành đế sẽ không
cho phép hắn cưới nữ nhi của đại gia tộc, nhưng không sao, chỉ cần nữ tử huệ chất lan tâm, ôn nhu mỹ mạo, có thể sinh cho hắn vài đứa con là được.
Tuyên đế đã muốn quên
mất đời trước
của mình
hơn ba mươi tuổi
vẫn không có con, một hồi liền sa vào trong ảo tưởng tốt đẹp, vươn tay nắm chặt lấy tay của Thuần Vu Gia: “Ta có Ấu
Đạo,
như Hán Cao Tổ có Trương Tử Phòng
vậy.”
Tuyên đế vẫn đang trong trạng thái lòng
đầy kích động, Thuần Vu Gia lại toàn thân cứng đờ, một chút cử động cũng không dám. Khoảng cách giữa y và Tuyên đế thật sự quá thân mật, lại ở tư thế cao hơn nhìn xuống, chiếc cổ trắng nõn của người kia liền lộ ra trước mắt y. Tuy đã có phấn trắng che đậy, nhưng bị cổ áo cọ xát một hồi, những điểm hồng ngân nhợt nhạt cũng lộ ra vài phần.
Ngửi thấy mùi thơm thanh mát từ người Tuyên đế phát ra, nhìn hai má hắn ửng đỏ, mi mắt cong cong mị thái, mặc dù Thuần Vu Gia vẫn luôn đối hắn
kính trọng,
cũng không khỏi
rung động
trong lòng,
nảy sinh vài phần phỏng đoán.
Bị bàn tay mềm mại trắng nõn kia nắm lấy, Thuần Vu Gia thật sự không dám tiếp tục nhìn tiếp, vội vàng
mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gục đầu xuống đáp:
“Ta sao dám tự so với Lưu hầu*. Là vương gia không chê ta ngu dốt mà thôi.”
[*Chú thích:
Trương Lương tức Trương Tử Phòng, là mưu sĩ nổi tiếng thời Hán Sở tranh hùng, đi theo Hán Cao Tổ Lưu Bang lập ra nhà Hán, trở thành đại công thần, sau được phong làm Lưu hầu.Lời của editor:
truyện này chủ yếu viết vì sở thích np của tác giả, và được chỉnh sửa cũng vì sở thích np của editor, vậy nên mọi người đừng mong chờ nó logic chặt chẽ hay có não gì đó, chỉ là một hồi giải trí trong lúc rảnh rỗi mà thôi…]
Tuyên đế không chuyên tâm,
cũng không để ý chút tiểu tâm tư này của y, chỉ tỏ vẻ khó xử nói: “Không biết nên do người nào
viết tấu khuyên Thành đế chấp thuận cho ta lập phi
thì thỏa đáng.
Nếu hôn quân cố tình khó xử, cần có người bên trong quạt gió thổi lửa…… Ấu Đạo, việc này liền do ngươi…… Ấu Đạo, Ấu Đạo…..!
Thuần Vu Gia
lúc này mới chợt lấy lại tinh thần, cúi thấp đầu đáp: “Việc này không bằng vương gia cùng đại tướng quân nói chuyện, thần bất quá chỉ là
một trưởng sử, kiến thức trí tuệ không thể sánh bằng đại tướng quân. Hắn….”
Chu Huyên trong tay nắm
binh
quyền,
Lâm Xuyên vương
lại là một cái vương gia nhàn tản, trong triều cũng không có đại thần thân cận, nếu mượn binh quyền
của Chu Huyên để
thượng vị,
về sau khó tránh khỏi bị người dùng thế lực chèn
ép. Nhưng nếu điều hắn đoán là sự thật,
vậy thì thà dùng Chu Huyên
còn hơn để vương gia chờ đợi trong đau khổ.
Nghe được ba chữ ‘Đại tướng quân’, Tuyên đế phục hồi lại tinh thần.
Hắn so Thuần Vu Gia tất nhiên là càng
hiểu rõ con người của Chu Huyên, cũng biết
y sẽ không cam lòng chỉ làm đại tướng quân.
Nhưng bọn hắn suy cho cùng vẫn còn cái tình hữu nghị thuở nhỏ, đời trước cũng là y dốc sức phụ tá mình đăng cơ, ít nhất là trong hai năm này, Chu Huyên có thể tin tưởng được. Không bằng trước gặp mặt y, nhìn xem tâm ý của y có thay đổi hay không, có chịu phò tá hắn giống như kiếp trước.
Về phần Thành đế, nhiều ngày nhẫn nại như vậy, bất quá sau cùng cũng không khác biệt. Hắn là nam tử, trinh tiết thứ này cũng không phải không thể bỏ xuống được. Vội vàng hành động, một khi thất bại, hậu quả càng không tưởng nổi.
Tuyên đế theo bản năng nâng tay khẽ che lại cổ áo, dựa ở trên bàn, hai vai
sụp xuống. Đôi làn mi nhẹ nhàng
cụp xuống như hai cánh bướm, ánh mắt một mảng u tối, thâm sâu khó dò. Đôi môi có chút sưng,
ánh nến chiếu vào khiến nó trở nên rung động diễm lệ.
Thuần Vu Gia trong lòng có quỷ,
quay mặt không dám đối diện với
hắn,
khóe mắt lại như có như không cố tình liếc qua nhìn ngắm thêm vài lần, trong lòng
cảm
thán một tiếng.
Gian ngoài xa
xa truyền tới tiếng trống canh tư. Tuyên đế lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, sắc mặt
có vài phần trắng bệt, thở ra một hơi thật sâu nói: “Sắc trời không còn sớm,
Ấu Đạo trở về trước đi.
Ta về sau vào triều làm việc, có nhiều chỗ không tiện gặp ngươi, ngươi có thể tự mình theo ý mà làm việc. Ta ở trong phủ lưu lại bảo vật có ấn triện để ngươi tiện sử dụng, dùng xong nói một tiếng với ta là được. Về phần Chu Huyên, ta tự có cách giải quyết, người không cần phải bận tâm.”
Thuần Vu Gia nhìn Tuyên đế, tình cảm hồi hộp khó nén, trong miệng
hơi có chút vị chua xót, chắp tay
thi lễ, trong lòng tính toán những việc mình phải làm, xoay người rời đi. Y trên người còn mặc quần áo
của
Tuyên đế, gió lạnh thổi qua,
hương thơm thanh mát thoảng qua truyền vào mũi, khiến y không khỏi nhớ tới cái nắm tay của Tuyên đế. Vì thế y lại thầm than một tiếng, bắt đầu bước lên con đường mưu triều soán vị
không thể quay đầu.