Chương 5: Sắc lập trữ quân

Tuyên đế thân mình cứng đờ, hai tay run nhè nhẹ. Tay Thành đế

càng siết chặt lấy, môi chạm vào vành tai hắn thì thầm: “A Chí tạm thời ở đây

vài ngày. Trẫm đã sai người thượng

nghị chuyện lập trữ

quân (tức người sẽ nối ngôi hoàng đế), về sau ngươi dời đến Đông Cung, huynh đệ hai ta gặp gỡ cũng thuận tiện hơn.”

Đời trước trăm

ngàn

phòng bị che giấu tài năng chỉ sợ bị y

gϊếŧ, đời này

ngủ một đêm liền được lập làm thái tử? Tuyên đế trong lòng ngũ vị tạp trần,

hắn thà rằng

về nhà trồng

hoa

nuôi cá, cũng không muốn bán thân để có được địa vị này.

Thành đế sau một lúc lâu

không nghe hắn

đáp lời, liền đem người ôm sát vào lòng, hỏi: “A Chí, trẫm vì người mà học tập Hán Ai Đế,

ngươi nên báo đáp trẫm như thế nào đây?”

Không học

tập

ngươi cũng là hôn quân.

Giang sơn này nếu không phải ta ra sức chống đỡ thì đã bị ngươi làm cho rơi vào tay kẻ khác!

Tuyên đế tức giận đến

máu trào lên não, đánh bay cái tay của Thành đế, muốn rời khỏi ôm ấp của y. Thành đế ngược lại ôm càng chặt hơn, nhìn mu bàn tay

hơi phiếm hồng, cười nói:

“A Chí sao có thể xúc động như vậy.

Nếu trẫm

bị thương, ngày tháng tươi đẹp sau này, ai cùng ngươi sóng vai? Trẫm vốn

tưởng rằng chuyện tối hôm qua làm ngươi mệt, hôm nay còn muốn cho ngươi nghỉ ngơi

tốt,

bất quá nếu hoàng

đệ có tinh thần

như vậy, không bằng

chúng ta lại vui vẻ một trận…”

Y

trở tay

bắt lấy cổ tay

của Tuyên đế, cúi đầu

cắn một cái vào cổ hắn rồi ra sức liếʍ mυ"ŧ, tràn ngập ý tứ dụ hoặc. Tuyên đế cả người đều đau đớn, lại buộc phải nhận lấy sự nhục nhã này, hô hấp trở nên gấp gáp rối loạn. Thành đế tay đang đặt trên l*иg ngực hắn cười nói: “Tim ngươi đập thật nhanh, vội vã như vậy muốn cùng trẫm ôn chuyện cũ?”

Tuyên đế

không quan tâm

đến da^ʍ từ mị ngữ của

y, cắn chặt môi nhẫn nhịn,

tính toán chỉ cần ra khỏi hoàng cung liền lập tức muốn dấy

binh tạo phản, mối thù thất thân ngày hôm nay, chờ hắn nắm được thiên hạ, nhất định đem tên

hôn quân

này bằm thây vạn mảnh!

Thành đế hừ nhẹ một tiếng,

mở ra bờ môi của hắn: “Trẫm sủng ái

ngươi nên mới để ngươi tùy tiện như vậy, nhưng nếu ngươi cứ không nhìn đến tâm ý của trẫm, trẫm cũng sẽ tức giận. Đến lúc đó, trẫm sẽ không săn sóc ngươi như vậy nữa, ngươi hiểu được chứ, A Chí?”

Tuyên đế cũng

không phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu được tình thế của mình hiện tại. Hắn tương lai còn

muốn lên làm hoàng đế, không nên vì chuyện nhỏ mà bỏ rơi đại nghiệp. Thở dài một tiếng,

tay buông xuống, nhắm mắt lại đáp: “Thần đệ…

tùy hoàng huynh xử trí.”

Thành đế

ánh mắt liền nổi lên sắc thái phong lưu, đối với

đáp án này cũng sớm

biết trước, thân mật vuốt ve hai má hắn, khích lệ: “A Chí thật

sáng suốt, trẫm sẽ

không cô phụ ngươi”

nói xong liền vén lên vạt áo của hắn.

Năm ngày sau, sáng sớm Thành đế

liền lay hắn dậy, phân phó cung nhân thay hắn chải đầu mặc quần áo, lại tự tay cầm hộp phấn, tại cổ hắn thoa một lớp phấn che đi dấu vết bất nhã.

Tuyên đế trong lòng mơ hồ đoán được nguyên nhân, cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu

chờ Thành đế

thay hắn điểm trang. Mọi thứ xong xuôi, Thành đế liền lôi kéo hắn

bước ra khỏi tẩm cung,

cùng ngồi

long liễn.

Tuyên đế vội vàng

chối từ không chịu, bị Thành đế cứng rắn kéo

lên.

Màn kiệu vừa được thả xuống, Thành đế

liền đem Tuyên đế ôm vào trong lòng,

nói:

“Hôm nay

thượng

triều

sẽ nghị luận về việc lập trữ. Sau khi hoàn thành, A Chí liền có thể ở lại trong cung,

cùng trẫm ngày ngày

bên nhau, ngươi có cao hứng?”

Nếu hắn có thể vào triều,

cũng liền cho thấy hắn đã lành bệnh,

có thể hồi phủ. Nghĩ thế, Tuyên đế

liền lộ ra tươi cười, cúi đầu

đáp: “Thần đệ tự nhiên cao hứng, đa tạ hoàng huynh yêu mến.”

Thành đế

dùng đầu ngón tay xoa khóe môi

của hắn,

thần sắc

kiêu ngạo: “Chỉ cần ngươi

ngoan ngoãn

nghe lời, trẫm tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, vinh hoa

phú quý mặc cho ngươi hưởng thụ.”

Thượng triều, Tuyên đế vẫn

đứng trong hàng ngũ quần thần. Thành đế ngồi trên long ỷ

nhìn xuống chúng thần bên dưới, chậm rãi mở miệng:

“Trẫm đã quyết ý lập Lâm Xuyên vương làm

trữ

quân, Khâm Thiên Giám

thay trẫm định ngày, sang năm liền tiến hành đại lễ sắc phong.”

“Lâm Xuyên vương

hiện tại vẫn giữ chức vụ

Lễ bộ Thượng Thư, giờ là cuối năm, sự vụ

ở Lễ bộ tương đối nhiều, qua tết Nguyên Tiêu

hẳn đem chức vụ này chuyển dời.”

Còn hơn một tháng…

Tuyên đế âm thầm nghĩ, liền khom người

lĩnh chỉ tạ ận. Thành đế lại nói thêm: “Tuy rằng đại lễ sắc phong qua năm mới tiến hành, nhưng ý chỉ lập trữ trẫm đã thông qua, vậy nên qua tết Nguyên Tiêu, bàn giao chức vụ xong, hoàng đệ liền vào ở trong cung ở đi.”

“Hoàng Thượng……”

Trong điện có mấy lão thần

định tiến lên can gián, Thành đế lại vung

tay

nói: “Trẫm đã quyết

ý, các khanh không cần nhiều lời.

Chỉ là tiều triều chưa lập được thái tử,

Đông Cung đã lâu không có người, phòng ốc không thể ở, Lâm Xuyên vương tạm thời sẽ ở tại Cảnh Phúc điện. Trẫm cùng Lâm Xuyên vương huynh đệ

tương ái, Đông Cung

nhanh chóng sửa chữa,

chờ qua mùa đông Công bộ liền

chuẩn bị, vì Lâm Xuyên vương

mà xây dựng một Đường Lệ Lâu.”

Y vừa nói vừa nhìn Tuyên đế, tình nghĩa trong mắt có thể thấy được

rõ ràng.

Tuyên đế chỉ

cúi thấp đầu, không tiếp lời cũng chẳng tạ ân, trong lòng hung hăng mắng chửi.

Đường Lệ Lâu…

kia không phải là đời trước xây dựng vì Trương quý phi sao? Thành đế ham mê kiến tạo cung điện, lại lấy danh nghĩa của hắn mà ngụy trang, hủy đi danh dự của hắn, khiến hắn trở nên giống y xa xỉ vô độ? hay là muốn cho thiên hạ đều biết, cái chức vị thái tử này của hắn, thật chất là… nam phi… được nuôi dưỡng trong cung……

Tan triều, có rất nhiều đại thần đến chúc mừng hắn, a dua

nịnh nọt Thành đế yêu mến hắn cỡ nào, ca ngợi huynh đệ bọn họ thật là thủ túc tình thâm. Những người này lải nhải

cái gì

hắn cũng không nghe lọt lỗ tai,

chỉ lướt qua đám đông hướng xa xa nhìn về phía Chu Huyên. Chu Huyên rời khỏi đại điện, cũng không cùng hắn chào hỏi, thẳng hướng cửa cung mà đi. Y đi khoảng hơn trăm bước, mới bỗng nhiên quay

đầu nhìn

một cái, liền đối diện với ánh mắt

của

hắn.

Tuyên đế hốc mắt nóng lên, cơ hồ muốn mở miệng gọi y.

Nhưng xung quanh có chúng thần đang

nói chuyện với

nhau, hắn không thể tại thời điểm này mà mất khống chế. Hắn nhìn thấy

Chu Huyên mỉm cười

với hắn, tại

khoảng cách

xa xôi ấy, lấy khẩu hình mà nói:

“Chúc mừng Vương gia.”

Sau lưng hắn có thái giám tiến đến truyền chỉ,

nói là Thành đế gọi hắn tạm thời hồi cung,

muốn cùng hắn thương nghị nghi thức tế lễ

của Nguyên Tiêu.

Tuyên đế theo bên hông

đại điện

đi ra ngoài, tiến tới ngự liễn

của Thành đế.

Vừa tiến vào trong liền bị Thành đế lôi kéo ngã vào

trong lòng, mãn nguyện nói:

“A Chí xuất thân tôn quý, dung mạo tài năng đều hơn xa nữ nhân hậu cung, Đông Cung

cứ để bọn họ chậm rãi sửa chữa, về sau ngươi liền ở tại Cảnh Phúc điện, làm ái đệ của trẫm, cũng là ái phi của trẫm, tạo nên một hồi giai thoại của đôi ta…”

Thành đế thanh âm

càng ngày càng thấp, tay đã mò vào trong vạt áo của Tuyên đế, lưu luyến không thôi.

Thành đế cũng không dẫn hắn quay về Tập Anh điện

mà đến thẳng Văn Đức điện, nơi thường ngày xử lý công việc, lấy cớ thảo luận công vụ, cho mọi người lui ra ngoài, đem hắn vào trong điện mà hoan da^ʍ.

Đến khi trời tối, Thành đế rốt cuộc chịu cho

hắn hồi phủ.

Lúc đi còn lôi kéo tay hắn dặn dò: “Trẫm dùng tâm đối đãi ngươi, ngươi vạn lần không thể phụ tấm lòng của trẫm, trẫm có thể lập cũng

có thể phế ngươi, nếu ngươi dám sinh

lòng riêng,

trẫm tuyệt không tha thứ.”

Tuyên đế

khấu tạ hoàng ân, liền bước xuống bậc thang, ngồi nhuyễn kiệu



hồi Lâm Xuyên vương phủ.

Kiệu vừa về tới nơi, hắn liền gọi người chuẩn bị nước

tắm.

Có mấy tiểu thái giám muốn tới hầu hạ, liền bị hắn đuổi ra ngoài. Hắn đem chính mình cọ rửa mấy lần, ra sức mà chà xát, đến nỗi nhiều chỗ nhiễm tơ máu.

Hắn cũng không quá để ý,

đổi một bộ quần áo mới, đem đống quần áo cũ đều thiêu hủy, lấy khăn lau khô tóc, lại bảo Vương Nghĩa cầm

hộp phấn đến, ngồi ở trước gương bắt đầu che lấp đống hôn ngân chói mắt kia. Sau khi chỉnh trang hoàn hảo, liền bảo Vương Nghĩa:

“Đi gọi Thuần Vu trưởng sử đến đây, bổn vương có việc muốn cùng y thương nghị!”