Chương 4: Cùng nhau đi học.

Năm Lưu Nghiêu Vũ lên tám tuổi Nam Cung Minh Dạ lên sáu, cậu cũng đã đến tuổi để đi học cùng trường với anh trai. Tuy nhỏ hơn Lưu Nghiêu Vũ hai tuổi nhưng lại rất thông minh. Khinh Vân đã có ý định sau này sẽ để cậu bé học nhảy lớp.

Nam Cung Minh Dạ đến trường cùng Lưu Nghiêu Vũ lần đầu tiên khiến mọi người rất tò mò vây lại nhìn. Có lẽ đã có ai đó nói Nam Cung Minh Dạ không phải là em trai ruột Lưu Nghiêu Vũ.

Những ánh mắt tò mò, săm soi đó khiến Lưu Nghiêu Vũ rất khó chịu, cậu không thích người khác nhìn em trai mình như vậy. Cậu kéo Nam Cung Minh Dạ đi nhanh vào lớp. Vì mới đến lớp nên Lưu Nghiêu Vũ đích thân đưa em trai vào trong lớp, chọn chỗ ngồi cho cậu. Lúc trở về lớp không quên nhắc nhở.

"Ở lớp đừng có chạy lung tung kẻo lạc, có lạc anh đây không tìm nổi cậu đây. Lớp anh ở cuối hành lang, muốn đi đâu có thể sang tìm anh. Lát nữa nghỉ anh sẽ sang đón, đừng tự ý về trước đó".

"Ừm". Nam Cung Minh Dạ gật đầu ngoan ngoãn. Hai năm ở cùng Lưu Nghiêu Vũ thì với cậu anh trai chính là tuyệt vời nhất.

Hai năm với cậu những vết thương in hằn trong trái tim không thể nào quên được, cái đêm ba mẹ cậu bị gϊếŧ cậu đã thề sẽ đòi lại tất cả. Cậu sẽ bảo vệ những người đang bảo vệ cậu.

Tính cách cậu rất hướng nội, cậu rất ghét sự ồn ào, cũng không thích kết bạn nhiều. Kết quả buổi học đầu tiên mọi người đều rất nhiệt tình giới thiệu bản thân, kết giao bạn bè cậu vẫn ngồi im lìm.

Cho tới khi cô giáo mời cậu giới thiệu bản thân cậu đứng dậy nói:

"Con tên Nam Cung Minh Dạ".

Cô giáo rất ngạc nhiên hỏi cậu "Con có muốn nói thêm gì với các bạn không?"



Cô giáo nghĩa Nam Cung Minh Dạ sẽ nói thêm gì đó nhưng cậu lại lắc đầu.

"Con không có gì nói thêm cả".

Cậu khiến cả lớp xì xào một hồi, cô giáo ngạc nhiên một hồi nhưng cũng để cậu ngồi xuống. Cô tò mò không biết tại sao lại có cậu bé kiệm lời tới mức như vậy. Nhưng cậu để lại cho cô ấn tượng rất lớn vì cậu không phải người duy nhất như vậy. Hai năm trước Lưu Nghiêu Vũ cũng từng đứng dậy giới thiệu vỏn vẹn tên mình và không nói gì thêm.

Cô giáo mở hồ sơ ra, hồ sơ của Nam Cung Minh Dạ rất đơn giản: Họ và tên Nam Cung Minh Dạ, sáu tuổi. Họ tên mẹ Châu Khinh Vân, cha Lưu Quân. Anh trai Lưu Nghiêu Vũ.

Mi tâm cô giáo hơi động. "Từ khi nào Lưu Nghiêu Vũ có thêm cậu em trai khác họ này chứ. Nhưng quả thật khí chất không thể nào không giống?" Cô giáo thầm nghĩ.

Buổi học đầu tiên kết thúc suôn sẻ, đúng giờ tan học Lưu Nghiêu Vũ sang lớp đón Nam Cung Minh Dạ. Hai anh em rất nhanh ra lớp đi về, bác quản gia đã đến đón hai đứa. Nhẹ nhàng đón hai đại thiếu gia trở về.

Nam Cung Minh Dạ cùng Lưu Nghiêu Vũ ngoan ngoãn đi vào trong xe trở về nhà. Bác quản gia đưa cho hai cậu chủ nhỏ phía sau một chút đồ ăn vặt, ông đoán chắc hai đứa cũng đã đối rồi.

Hai năm nay từ khi có thêm Nam Cung Minh Dạ ông cũng đã quen về thói quen của cậu. Cậu là người rất quy tắc khi ở nhà, giờ giấc đều đúng giờ, mọi thói quen sinh hoạt đều đều đặn giống nhau.

Đợi cậu ăn xong chiếc bánh ngọt ông mới đưa nước và khăn giấy cho hai cậu chủ nhỏ này. Như thường lệ ông sẽ hỏi thăn việc ở trường của cả hai người. Dù sao hôm nay là ngày đầu Nam Cung Minh Dạ đến trường mới ông lo cậu có gì đó không dám nói.

"Tiểu thiếu gia, không biết ngày hôm nay lần đầu đến lớp cậu thấy thế nào?"



Nam Cung Minh Dạ gật đầu trả lời "Cháu thấy rất tốt ạ".

"Không ai dám bắt nạt em chứ!" Lưu nghiêu Vũ quay sang nhìn và hỏi cậu.

Nam Cung Minh Dạ lắc đầu. Lưu Nghiêu Vũ cũng khá yên tâm nên không hỏi thêm nữa. Cậu ngước nhìn lên ghế phía trên hỏi bác quản gia.

"Bác ơi!"

"Cậu chủ gọi tôi sao? Cậu có chuyện gì à!"

"Cháu chỉ muốn hỏi bác là hôm nay mẹ con có về nhà ăn cơm không ạ!"

"Thiếu gia à, phu nhân có dặn tôi là hôm nay không cần chuẩn bị phần cơm, phu nhân tối nay sẽ dự tiệc kỉ niệm mười năm thành lập công ti sẽ không về dùng bữa với thiếu gia được".

Lưu Nghiêu Vũ vẻ mặt ỉu xìu trùng xuống, người cậu trượt xuống ghế buồn rầu. Mẹ cậu hiện nay công việc rất nhiều, thời gian cậu được ở bên mẹ cũng rất ít. May thay cậu còn có Nam Cung Minh Dạ bầu bạn không bản thân cậu sẽ chán chết.

Ba cậu cũng rất ít khi có thể trở về nhà, phần lớn thời gian đều là công việc nhưng cậu không trách ba vì cậu biết ba cậu rất quan trọng trong công việc hiện tại.

Lưu Nghiêu Vũ dần thấy mỗi ngày ngoại trừ đi từ nhà đến trường rồi lại từ trường về nhà vô cùng tẻ nhạt. Chỉ là hiện tại việc của cậu mỗi ngày như vòng lặp liên tục lặp lại rồi lại lặp lại nữa, thật ra như vòng quay được lập trình sẵn.