Khương Quảng Thịnh thấy hắn thành tâm như vậy liền nhìn về phía bảo bối nhỏ trong lòng.
Phó Lâm cũng theo ánh mắt của ông mà nhìn.
Sau đó liền kinh sợ.
Không chờ ông mở miệng bé liền từ trong túi lấy ra một lá bùa bình an đưa cho hắn.
"Chú, bùa bình an bảo vệ bình vệ bình an nha."
Phó Lâm ngay ngốc mà nhận thấy.
Còn không có kịp phản ứng liền nghe bé con nói.
"Xem thấy chú là người tốt, Quả Quả thu chú 200 tệ vậy."
Bé con nghiêm túc khoa tay múa chân nhỏ, dựng thẳng ba ngón tay nhỏ tỏ vẻ chính mình thu hắm hai trăm tệ.
Sư phụ phụ nói có nhân thì sẽ có quả, nha... Sau hình như còn nói gì cái gì.
Bé đã quên mất rồi.
Dù sao thì chính là phải dùng tiền mua.
Khương Quảng Thịnh yên lặng giơ tay, dêm một ngón tay nhỏ ấn xuống.
Phó Lâm nhìn ngón tay nhỏ trước mặt, ngốc lăng mà lấy ra hai trăm tệ đặt vào trong tay bé.
Quả Quả nhận được tiền liền vui vẻ cười: "Cảm ơn chú, chú về sau có khó khăn gì có thể tới tìm Quả Quả nha."
Vui vể quơ quơ chuông nhỏ trên cổ tay, đem một ít dơ bẩn chung quanh Cục Cảnh sát tiêu trừ.
Khương Quảng Thịnh không ở bao lâu, liền mang theo Quả Quả rời đi, thế liền đem một sự kiện khác liền quên mất.
Chờ Phó Lâm phản ứng lại liền chạy nhanh ra cửa đuỏi theo.
"Khương tiên sinh, từ từ."
"Khương tiên sinh."
Khương Quảng Thịnh nghe thấy tiếng gọi phía sau đnag mở cửa liền dừng bước.
"Phó đội trưởng có chuyện gì?"
Phó Lâm phun ra một hơi: "Là như thế nào chúng tôi sáng nay nhận được tin từ bệnh viện nói tìm thấy Lý Tân rồi, nhưng không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh."
"Khương tiên sinh muốn đi xem một chút có phải người mà ngài biết không?"
Khi hai người nói chuyện Quả Quả bị Khương Quảng Thinh đặt trên ghế đang uống nước đột nhiên nhìn thấy một người.
Bóng dáng kia còn rất quen thuộc.
Quả Quả vừa định bò xuống xe bị cha đè lại đầu nhỏ nhét lại vào trong xe.
Ngay sau đó Khương Quảng Thịnh liền ngồi vào trong xe, Phó Lâm ngồi ghế phụ.
"Đi thôi, đi bệnh viện."
Ông muốn đi bệnh viện nhìn xem một chút.
Quả Quả lại sốt ruột ghé vào bên cửa sổ, chờ đến khi bé nhòn lại đã không nhìn thấy người.
"Quả Quả bảo bối, làm sao vậy?"
Khương Quảng Thịnh nhìn ra được bảo bối không thích hợp vội vàng ôm bé dò hỏi.
Phó Lâm ngồi ở ghế phụ cũng nhìn qua.
Đến bây giờ hắn còn chưa dám tin bé con nhỏ nhỏ này lại thế nhưng là một đại sư.
Chẳng lẽ ba năm cùng cao nhân học được gì đó?
Đặc biệt là tối hôm qua nhìn nam nhân kia ra tay lại bị bùa bình an bảo hộ chặn lại, hắn càng thêm tin tưởng vững chắc rằng trên thế giới này khẳng định có thần bí lực lượng.
Nhưng mà hiện giờ chỉ có hắn biết, hắn phải giữ bí mật thật tốt, không đến lúc nguy hiển tuyệt đối không nói một chữ.
Quả Quả ghé vào trong lòng Khương Quảng Thịnh có chút mất mát mà nói: "Vừa nãy con nhìn thấy sư huynh nhưng mà sư huynh không nhìn thấy con."
Đôi mắt xinh đẹp nhiễm nước mắt.
Một chút thôi cũng khiến Khương Quảng Thịnh đau lòng vô cùng.
Ông ôm chặt lấy bảo bối vào trong lòng dịu dàng trấn an: "Không quan hệ, cha để người đi tìm hắn."
"Tìm được rồi sẽ để cho hắn đến gặp bảo bối."
Quả Quả gật gật đầu nhỏ, xoa xoa nước mắt: "Vâng ạ ~"
Ngay sau đó liền ngoan ngõa ghé vào trong lòng Khương Quảng Thịnh.