Chương 2: Gặp được anh trai

Dưới chân núi có một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường, xung quanh có mấy vệ sĩ mặc vest đen.

Đêm qua trơi mưa to, đất mềm đường lại hẹp, bánh xe đột ngột trượt vào đất bùn không chạy được nữa.

"Gia, không đi được." Trợ lý nhìn người đàn ông đứng bên đường.

Người đàn ông thân hình cao lớn, mày kiếm, mắt sáng không giận tự uy, mặc chiếc áo khoác đen càng tôn lên thân hình thon dài của hắn, tóc đen chia ba bảy có chút lộn xộn.

Khương Nhược Thần nhíu nhẹ lông mày giơ tay xem thời gian, bực bội.

"Tìm cách."

Tây thành có tin tức của em trai hắn hắn không thể tới trễ được, cần mau chóng chạy tới.

Em trai hắn Khương Nhược Tinh là mẹ khó sinh, vất vả sinh ra là bảo bối cục cưng của cả nhà, nhưng ở yến tiệc một trăm ngày bị công ty đối thủ tìm người ôm đi, không rõ đưa đến nơi nào.

Vì thế cha uể oải chán nản, mấy anh em họ buồn bã bi thương tự trách bản thân.

Hiện giờ vất vả lắm mới có chút tin tức, đây là hi vọng của cả nhà bọn họ nếu bỏ lỡ không biết bao giờ mới có tin tức.

Đặc trợ Trần Lập mang theo bảo tiêu cùng nhau tìm một vài tấm gỗ đặt dưới bánh xe, nghĩ cách đem bánh xe ra khỏi vũng bùn.

Khương Nhược Thần đứng cách đó không xa tâm tình bực bội, lông mày nhíu lại.

Lúc này từ trong con đường nhỏ trong rừng một bé con lung lay mà bước đi ra.

Bé con này mắc một đạo bào đơn giản màu xám, khuôn mặt thanh tú, mũm mĩm đáng yêu nhưng bây giờ khuôn mặt dính đầy bùn đất cả người cũng vậy, trông như vừa ngã vào vũng bùn.

Bé con đeo một chiếc túi vải, tay cầm kiếm gỗ đào, đeo một chiếc hồ lô nhỏ từng bước từng bước đi xuống bậc thang.

Nhanh, nhanh gần đến rồi sắp xuống đến nơi rồi.

Chân ngắn nhỏ bước xuống bậc thang cuối cùng, tiểu bánh bao nhỏ liền đưa tay lau mồ hôi trên trán, phủi bụi trên quần áo.

"Hô... Quả Quả mệt quá!"

Tiểu bánh bao nâng đầu to tròn lên nhìn ngó xung quanh, phát hiện Khương Nhược Thần đang đứng bên đường cạnh chiếc xe màu đen lền tươi cười hớn hở.

Nhìn sợi tơ đỏ trên cổ tay nối với soái ca kia.

Sư phụ nói đúng, thật sự có người đang đợi Quả Quả nha.

"Ca ca~"

Bé con đang cõng đồ vật giống như đạn pháo nhỏ phóng tới chỗ Khương Nhược Thần.

Khương Nhược Thần đang nghe điện thoại nghe thấy âm thanh vang dội liền quay người lại, thấy một tiểu bánh bao xấu xấu bẩn bẩn đang lao tới, đầu cắm vào đùi hắn.

Bởi vì va chạm mà điện thoại trị giá mấy vạn liền bang một tiếng rơi xuống đất.

Khương Nhược Thần nhìn điện thoại rơi xuống đất trong lòng tràn lên sự tức giận.

"Chỗ nào tới..." tiểu bẩn bẩn này

"Ca ca."

Chưa nói dứt câu hắn nhìn thấy bánh bao nhỏ bẩn bẩn này ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen bóng trong trẻo sáng ngời, tràn đây niềm vui hưng phấn khi nhìn thấy hắn.

"Ca ca, anh tới đón Quả Quả sao?" Tiểu bánh bao vui vẻ nói.

"Sư phụ lần này không lừa Quả Quả."

"Quả Quả vui vẻ nha."

Khương Nhược Thần nhìn tiểu bánh bao bẩn bẩn này mà tràn đầy nghi hoặc.

Hắn kéo bé con này ra ngồi xổm nhặt di động lên, phát hiện màn hình chỉ bị xước không có vấn đề khác liền cất vào túi.

Bé con bị kéo ra một bên nhìn Khương Nhược Thần đang mân mê cục đen đen không để ý tới mình, không vui mà bĩu môi, tiến lên hai bước kéo ống tay áo hắn nói: "Ca ca vì sao không nói chuyện cùng Quả Quả."

Khương Nhược Thần: "Nhóc con nhận sai người rồi, tôi không phải ca ca nhóc."

Tiểu bánh bao ngốc manh: "Vậy... Tỷ tỷ."

"..." Mặt hắn đen lại

"Phụt..." Giải cứu được lốp xe ra Trần Lập không nhịn được cười.

"Gia, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ a "

Trần Lập đi qua muốn kéo nhóc con này nhưng nhóc tránh một bên, sát gần lại Khương Nhược Thần không cho hắn kéo.

Sư phụ nói không được cùng người lạ nói chuyện.

Trần lập thương tâm.

Nhóc con không cho hắn kéo vì sao lại tới gần sếp hắn, chẳng lẽ hắn lớn lên không hoà ái dễ gần sao?

Khương Nhược Thần bị hành động theo bản năng của bé con làm cho lòng mềm nhũn, liền đứng trước bé con mà nói: "Ca ca, anh đang tìm em trai sao?"

Hai người yên lặng, sắc mặt đột biến, ánh mắt trở nên cảnh giác.

"Không phải."

Bé con chẹp miệng: "Ca ca gạt người, rõ ràng có, Quả Quả thấy được."

"Nhìn đến điều gì?"

"Em trai anh nha."

Khương Nhược Thần trong lòng nhảy dựng: "Ở đâu?"

Bé con chỉ chính bản thân mình: "Em nha."

Khương Nhược Thần: "..."

Trần Lập: "..."

"Nhóc con, gạt người là không đúng."

Khương Nhược Thần xoa đôi lông mày, hắn còn tưởng...

Ánh mắt nhìn về phía Trần Lập, thanh âm mát lạnh bình thản: "Chắc là bị lạc, cậu giúp nó tìm người nhà đi."

Nói xong đứng dậy muốn đi.

Bé con lại kéo lấy ống quần hắn, dùng lực rất lớn như mốn kéo rách quần hắn.

"Ca ca không cần Quả Quả sao?"