Chương 15: Cha thực sự không sợ sao?

Lúc này, một cỗ hắc khí từ người cô ta chui ra che trời lấp đất, giống như xoáy nước màu đen che trời lấp đất giống như xoáy nước màu đen cả hiện trường đều có chút huyền huyễn.

Mọi người đều thấy được hắc khí đang thét trói tai mà thoát khỏi nơi này.

Các cô đều không nghĩ tới thật đúng là người này.

May mà ngày thường không quá thân với cô ta nếu không các cô cũng không thoát khỏi liên can.

Quản gia bảo vệ Khương Quảng Thịnh tránh cho ông bị thương tổn.

"Bé ngoan..."

Bé con nhìn hầu gái quỳ xuống trên mặt đất, lại một lần nữa ném một lá bùa ra, ngay sau đó kim quang chợt lóe hắc khí nháy mắt biến mất.

Ánh mắt trời ấm áp mà trong lòng lại lạnh đến run rẩy.

Một người mặc tây trang đen cầm máy tính chạy nhanh tới.

"Lão gia, tra được, chính là người này một tháng có ba lần đi vào trong căn nhà, cô ta không đi cửa chính mà theo cửa sổ trèo vào."

May mắn ở Khương gia lắp vô số camera, một số góc chết cũng có lắp camera không thì chắc không tìm ra người.

Khương Quảng Thịnh nhìn nhìn người trên máy tính chính là cô hầu gái đang nằm trên cỏ kia, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

"Báo cảnh sát đi, ta muốn cô ta phải giá thật đắt."

"Đúng rồi, sự tình vừa mới diễn ra bất kỳ ai cũng không được lộ ra ngoài một chữ."

Quản gia hiểu lời của ông là nói đến việc tiểu thiếu gia vừa mới triển lãm mấy chiêu, đáp lời liền rời đi.

Người đàn ông mặc tây trang đen cũng đi xử lý đoạn video giám sát vừa rồi.

Rất nhanh mấy vệ vệ sĩ mặc vest đen tiến lên kéo hầu gái đang quỳ rạp trên mặt đất đi, chờ đợi cô ta chính là ngục tù.

"Cha."

Bé bánh bao nhỏ chạy tới trước mặt Khương Quảng Thịnh , đáy mắt hiện lên có chút rối rắm, tay nhỏ mềm mại xoắn xoắn đầy bất an.

Khương Quảng Thịnh ôm lấy bé, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu bé, thanh âm dịu dàng: "Bé ngoan sao thế? Có chuyện gì a, có thể nói cho cha biết được không?"

"Có phải việc về hắc khí vừa nãy không hay là vấn đề gì khác."

Dưới sự ôn nhu kiên nhẫn dò hỏi của Khương Quảng Thịnh bé bánh bao nhỏ mới chậm rãi mở miệng: "Cha, sư phụ bảo Quả Quả không thể tùy ý ra tay, nói người xấu mà biết sẽ bắt Quả Quả đi."

"Nhưng nếu nãy Quả Quả không động thủ, đồ tồi kia sẽ bắt nạt cha cùng anh trai."

"Cha sẽ sợ hãi, không cần Quả Quả nữa sao?"

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí không dám nhìn Khương Quảng Thịnh.

Khương Quảng Thịnh mới hiểu được thì ra bảo bối vẫn luôn sợ loại năng lực đặc thù này khiến người khác chú ý, lại sợ chính mình mà không hỗ trợ thì người xấu sẽ ức hϊếp người nhà, giờ lại sợ ông không cần bé.

Ông ôm bé vào trong lòng, bàn tay nhỏ nhẹ vỗ đầu nhỏ của bé.

"Quả Quả là con trai của cha, là tiểu thiếu gia của Khương gia, cha cùng các anh trai của sẽ bảo vệ Quả Quả, Quả Quả không cần lo lắng?"

"Nhưng bây giờ Quả Quả tuổi còn nhỏ, sử dụng loại năng lực đặc thù này thì cần có cha và anh trai ở bên cạnh, như vậy khi có người xấu muốn ức hϊếp Quả Quả, cha cùng anh trai có thể nhanh chóng bảo vệ con, đã biết rồi chứ."

Bé con ôm lấy cổ Khương Quảng Thịnh: "Vâng ạ, Quã Quả hiểu rồi ạ~"

"Cha thật sự không sợ sao?"

Khương Quảng Thịnh: "Không sợ."

Ông hiện tại lo lắng về loại chuyện này sẽ xảy ra rất nhiều, vạn nhất mà lưu truyền trên mạng đến lúc đó sẽ đối với bé con không tốt.

Hoặc làm ngược lại, nếu giấu không được liền hào phóng lộ ra.

Khương Quảng Thịnh vừa ôm bé bảo bối trở về biệt thự vừa suy nghĩ đối sách.