Chương 13: Chính là cô ta

Khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý nói mau khen ta, mau khen ta, không nghĩ tới Khương Quảng Thịnh bị lời của bé làm cho chấn động có chút chưa hoàn hồn.

Ông ngồi xổm xuống, giữ lấy cánh tay bé nhìn đồ vật mà bé đang ôm trong ngực, thứ nhìn xa thì thấy là màu vàng nhưng đến gần quan sát mới phát hiện đây là được bao bọc bởi một lớp bùa vàng, trên đó còn có mấy ký hiệu màu đỏ.

“Quả Quả, đây là thứ gì?”

Giọng nói có chút run rẩy sợ câu nói kế tiếp sẽ dọa sợ chính mình.

Bé con chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên: “Thiều thừ, hắc thiềm thừ ạ. Loại đồ vật này xấu, sẽ hấp thu tài vận nhà chúng ta, sau đó chúng ta liền không có tiền tiền.”

Khương Quảng Thịnh nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi.

“Vậy Quả Quả phát hiện ở đâu?”

“Ở căn nhà nhỏ bên kia, nơi đó đều là hắc khí, nhưng đều bị Quả Quả giải quyết.”

Bé con cong cong đôi mắt nói.

“Cha, đây là có người cố ý đặt nơi đó, chỉ cần thứu này đặt ở đó thì qua một tháng nữa nhà chúng ta liền không còn.”

Nghe bảo bối nói thế Khương Quảng Thịnh kinh hãi, bé bé bảo bối lên hướng phía bên ngoài mà đi.

“Bảo bối, con nói cho cha biết con phát hiẹn ở nơi nào?”

“Ở bên kia.”

Cha con hai người vừa rời đi có một người từ phòng bếp ló đầu ra, sau đó lui về đi vào trong góc lôi điện thoại ra.

Bé bảo bối dẫn Khương Quảng Thịnh đi tới căn nhà: “Cha, chính là ở đây.”

Cửa không có khóa nên Khương Quảng Thịnh mang bé bước vào bên trong căn nhà, dưới sự chỉ dẫn của bé đi tới thư phòng thấy một bàn thờ nhỏ trên đó có nến và lư hương.

Có người nhằm vào Khương gia bọn họ.

Hơn nữa lại còn dùng đường ngang ngõ tắt đầy bỉ ổi.

Khương Quảng Thịnh tức giận không thể nào át nổi lập tức sai người đem căn phòng này xử lý, điều tra xem trước đó là ai đã đi vào trước bé con.

Nếu chỗ này bị bố trí đồ vật thì chứng tỏ người trong Khương gia họ có vấn đề.

Căn nhà này vốn là mẹ ông ở, mẹ ông thích lễ Phật cho nên trong phòng không thiếu hương nến, nhưng khi mẹ ông qua đời cha ông luyến tiếc muốn lưu lại kỷ niệm nên vẫn để nguyên căn nhà này.

Cho đến ba năm trước, cha ông qua đời thì căn nhà này cũng không ai động tới.

Không ngờ lại có người dùng nơi này để đối phó Khương gia.

Quản gia nghe được lập tức tập hợp mọi người đến chỗ bãi cỏ trước căn nhà.

“Có ai là chuyện không nên làm thì chính mình đứng ra, bằng không chờ ta phát hiện không phải đơn giản là đuổi người đó đi thôi đâu.” Quản gia lạnh lùng nói.

Ông ở Khương gia đã hai mươi mấy năm, nơi này chính là gia đình thứ hai của ông, có người đối phó với nhà ông vậy đừng trách ông tàn nhẫn, nhớ năm đó ông cũng từ trên lưỡi dao mà sống.

Nhưng mười mấy người hầu ở đây đều không có một ai đứng ra.

Khương Quảng Thịnh ôm bé con đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh băng đảo qua từng người.

Bé Quả Quả nhìn một vòng, đột nhiên nhìn đến một người phụ nữ đang tránh né ánh mắt của bé, trên người phụ nữ đó có hắc khí bao phủ.

Tay nhỏ duỗi ra: “Cha, là cô ta.”

“Cô ta chính là người đã đem đồ vật đặt ở trong phòng, cô ta là người xấu.”

Hầu gái bị điểm danh vô cùng hoảng loạn, vội vàng xua xua tay: “Không phải tôi, tôi cái gì cũng không biết.”

“Tiểu thiếu gia, ngài không thể thuận miệng nói như vậy được, ta ở Khương gia 6 năm, vẫn luôn cẩn trọng chưa có hành động khác người nào, thật sự không phải tôi.”

Hầu gái vội vàng giải thích, biểu tình không giống như làm bộ, hơn nữa cô ta ở Khương gia cũng vô cùng an phận, cho nên quản gia không nói tiếng nào chỉ để người điều tra nhanh một chút.

Có chứng cứ tất cả đều sẽ không chống chế được.