Tại văn phòng công ty Hắc Bạch nhìn máy tính có tin tức truyền tới tin tức liền cầm lấy di động.
“Alo, là tôi.”
“Sao lại thế, Khương thị sao có thể ký được nhiều hợp đồng như vậy?”
“Ngươi nói cái gì? Pháp trận bị phá!”
“Nói cách khác Khương thị rất có khả năng cải tử hồi sinh?”
Hắn vì không để người phát hiện nên phải dùng 3 năm mới bức Khương thị đến tình trạng như bây giờ, chỉ cần một tháng, một tháng nữa thôi hắn có thể nhìn thấy Khương thị phá sản, nhìn mấy anh em Khương gia trở thành ăn xin.
Rõ ràng chỉ cần một tháng nữa thôi, tại sao pháp trận lại bị phá?
Chẳng lẽ Khương thị tìm được cao nhân?
Nhưng người hắn sắp xếp vào Khương thị không nhìn thấy vị cao nhân đó, chỉ thất Khương gia tìm được tiểu thiếu gia mất tích ba năm.
Chẳng lẽ là do cái nhóc con 3 tuổi đó?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, một đứa nhóc sao có thể thay đổi được thế cục.
“Có biện pháp khắc phục không?”
Mắt thấy sắp đem Khương thị đạp dưới chân loại cơ hội này rất khó có được, hắn không muốn từ bỏ, vạn nhất Khương thị một lần nữa đi lêи đỉиɦ phong, tìm ra hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn mới không cần bị bắt lấy, hắn còn chưa đem vũ nhục năm đó trả lại.
“Tiến vào Khương gia lần nữa bố trí trận pháp.”
“Được, ta nghĩ cách.”
Chỉ cần có thể đem Khương gia đạp dưới chân thì đem sinh mệnh hắn đổi cũng được.
Biệt thự Khương gia.
Khương Quảng Thịnh nhận được thoại của Khương Nhược Thần vui vẻ đến mức lông mày cũng muốn bay múa.
“Thật sự? Bá Sơn nguyện ý hợp tác cùng Khương thị chúng ta?”
Nếu đây là sự thật thì Khương thị được cứu rồi.
Mấy đứa con trai của ông không cần vắt hết óc để suy nghĩ mọi biện pháp, còn bị người ta chỉ chỏ nói này nói nọ.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con xong việc thì nhanh chóng trở về, Quả Quả nhà chúng ta đang ở nhà chờ con.”
“Được được, ta cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Khương Quảng Thịnh tâm tình kích động không biết nói cái gì, chỉ có thể ở phòng khách đi đi lại lại để bình phục một chút kích động trong lòng.
Bé con bây giờ đang mặc áo hoodie màu trắng ngồi trên ghế sô pha, đung đưa đôi chân nhỏ ngồi xem hoạt hình.
Thấy Khương Quảng Thịnh vui vẻ như vậy thì từ từ trượt từ ghế sô pha xuống, bé đi vào đôi dép lê nhỏ bịch bịch chạy tới ôm lấy đùi ông.
“Cha, chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ!”
“Quả Quả cũng muốn biết.”
Khương Quảng Thịnh bế bé con đang ôm chân mình lê, hôn nhẹ vào khuôn mặt bé: “Quả Quả ơi, Khương thị của chúng ta được cứu rồi.”
Không cần phải tuyên bố phá sản nữa.
Bé con chớp chớp mắt có chút không hiểu.
Được cứu rồi? Khương thị chết sao? Bé đâu có nhìn thấy tử khí đâu? Ngược lại bé chỉ nhìn thấy sinh cơ bừng bừng đây là một dấu hiệu tốt.
Nhưng cha nói được cứu rồi vậy thì là được cứu rồi đi, thế giới của người lớn bé con như bé không hiểu cũng là bình thường.
Bé con hôn lên khuôn mặt Khương Quảng Thịnh, vỗ vỗ lưng ông: “Rất tuyệt nha ~”
Vẫn là trấn an một chút đi, đừng để kích động quá.
“Ha ha ha...”
Khương Quảng Thịnh ôm bảo bối nhỏ vui vẻ dạo quanh một vòng, toàn bộ phòng khách đều là âm thanh cười đùa.
Một lát sau, bé con đang ghé trên người Khương Quảng Thịnh đột nhiên thất đồi vật đang ở một góc: “A.”
Bàn tay nhỏ liền chụp lấy.
Sao bé có thể đem chuyện quan trọng thế này quên mất.
Bé con lắc lắc chân nhỏ từ trên người Khương Quảng Thịnh trượt xuống, nên bước chân vội vàng chạy tới một góc.
Khương Quảng Thịnh nghi hoặc khó hiểu đi theo phía sau bé: “Quả Quả, con phát hiện cái gì?”
Sau đó thấy bé tử trong một góc của ghế sô pha ôm một đồ vật kim sắc chạy tới.
“Cha, cái này là đồ xấu, nó hấp thu tài vận nhà chúng ta., nhưng mà Quả Quả đã thu nó vào rồi nha ~”
Nói xong lời này khuôn mặt nhỏ của bé nâng cao lên đầy kiêu ngạo.