[Hu hu hu Túc Túc ngoan quá, cố chịu đựng để không khóc kìa.]
[Vì sao trên thế giới này lại có những người sinh con ra rồi bỏ rơi chứ, quả thực không được chết tử tế.]
[Ông Viện trưởng chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!]
Sau khi nói lời tạm biệt với ba mẹ, dưới sự hướng dẫn của bà cụ, đám trẻ trở lại căn phòng giống như sân chơi thu nhỏ kia.
Bà cụ lấy cái còi đeo trên cổ ra huýt một cái, nói với bọn họ: "Các bạn nhỏ, từ giờ trở đi các cháu chính là học sinh lớp một của Nhật kí trưởng thành rồi, thân là chủ nhiệm lớp, bà sẽ đưa ra hai nội quy cho lớp. Điều thứ nhất chính là khi bà nói chuyện, các cháu cần giơ tay và được sự đồng ý của bà mới có thể nói chuyện, nội quy thứ hai, các cháu có nhìn thấy cái còi trong tay bà không?"
Bà cụ đang cầm trong tay một cái còi màu vàng.
Các bạn nhỏ trăm miệng một lời: "Thấy ạ!"
"Từ hôm nay trở đi, mỗi khi bà thổi ba tiếng còi liên tục, cho dù các cháu ở đâu cũng phải đi đến trước mặt bà ngay lập tức, ngoan ngoãn đứng thành một hàng đối diện với bà giống như bây giờ biết chưa?"
"Biết ạ!"
"Nếu bà thổi một tiếng còi thì biểu thị cho việc mọi người có thể giải tán và hoạt động tự do."
Lúc này, Tần Lý giơ tay muốn đặt câu hỏi.
Bà cụ hài lòng gật đầu: "Lý Lý, cháu có câu hỏi gì sao?"
Tần Lý tò mò hỏi: "Bà ơi, vậy khi bà thổi hai tiếng còi thì sao ạ?"
Bà cụ nói: "Lý Lý giỏi quá, rất chăm chú nghe bà nói. Nếu bà thổi hai tiếng còi thì mọi người sẽ giữ im lặng ngay lập tức, bằng không khi các bạn nhỏ khác đang chơi đùa, bà sẽ phạt những đứa trẻ không nghe lời đứng úp mặt vào tường."
Đám trẻ vô cùng hăng hái, trong đó giọng nói của Thi Tử Minh là lớn nhất: "Biết rồi ạ!"
Bà cụ còn nói: "Vậy từ giờ trở đi, trước giờ cơm trưa sẽ là khoảng thời gian vui chơi của các bạn nhỏ, không được đánh nhau, không được bắt nạt các bạn khác, biết chưa?"
"Biết rồi ạ!"
"Tuýt—"
Sau khi một tiếng còi vang lên, bọn trẻ lập tức giải tán.
"Lý Lý, chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi."
"Thi Tử Minh, cậu không được gây phiền phức, nếu không tớ sẽ không chơi với cậu!"
"Hừ, tớ mới không gây phiền phức."
"An An, bên kia có búp bê kìa, chúng ta chơi trò gia đình đi."
"Được."
Túc Túc nhìn mọi người xung quanh, đứng yên tại chỗ có chút mông lung. Phần lớn thiết bị giải trí trong cô nhi viện đều tương đối cũ, một số thiết bị còn có thể miễn cưỡng vận hành được Túc Túc sẽ nhường cho mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn chơi
Các món đồ chơi và thiết bị giải trí ở nơi này đều rất nhiều rất mới, Túc Túc hơi không dám đυ.ng vào chúng, sợ bản thân không cẩn thận chạm vào sẽ làm hỏng, sẽ mang đến phiền phức cho ông Viện trưởng.