Chương 3: Chờ đợi

Hai tay, hai chân của Lâm Tuế Từ lại bị trói chặt thêm một lần nữa, trên người cậu vô vùng đau đớn, đặc biệt là ở hai tay và eo lưng, vùng lưng đau đớn bị tên đầu trọc hung hăng đánh vài cái bằng ống thép.

Thân hình đơn bạc, thon gầy của cậu thanh niên nhỏ rũ xuống, mí mắt nửa khép, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo gương mặt tái nhợt, đôi tay bị trói ở sau lưng dính đầy máu tươi.

Làn da trắng nõn như ngọc đối lập với màu đỏ của máu khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.

Một lát sau tên mặt thẹo cũng trở về, biết được Giang Nhạc đã chạy trốn khiến hắn giận tím mặt.

"Chuyện gì vậy, sao mày lại để nó chạy thoát! Mày làm ăn như vậy à? Có hai thằng nhãi yếu ớt cũng không trông chừng được!"

"Đều tại cái thằng nhóc này, nó ôm tao chặt cứng chẳng chịu buông tay. F*ck!"

Đầu trọc nói đến đây lại thấy sôi máu, gã hung hăng nhổ một bãi nước miếng, tiếp đó duỗi tay túm lấy tóc của Lâm Tuế Từ, một cái tát giáng xuống trên gò má tái nhợt không còn chút máu của thiếu niên.

Một tiếng "Chát" vang lên rất lớn, trên khuôn mặt không còn chút máu in hằn dấu vết của năm ngón tay, đau đớn nóng rát lập tức ập đến.

Lâm Tuế Từ bị nắm tóc, bị bắt ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đầy mỡ vô cùng hung ác của gã đầu trọc.

Đến mí mắt cậu cũng không thèm động đậy, chỉ liếʍ nhẹ đôi môi khô khốc tái nhợt, nhẹ nhàng nhíu mày.

Tên đầu trọc bị thái độ của cậu chọc giận, lại giơ tay lên tát một cái, trong miệng văng ra toàn lời thô tục khó nghe.

Tên mặt sẹo ngăn lại hành động của gã, "Được rồi, thằng nhãi này nhìn da thịt mềm mại, yếu ớt, sợ không chịu nổi, đừng đánh chết nó, chúng ta còn phải dựa vào nó để lấy tiền."

Lúc này đầu trọc mới buông lỏng tay ra, móc ra một điếu thuốc lá ngậm vào trong miệng, bật lửa, hít mây nhả khói.

"Thiếu gia thật chạy mất rồi, một đứa con hoang thế này thì đáng bao nhiêu tiền?"

"Tốt xấu gì thì trong người nó cũng là dòng máu của Giang Hồng Vũ, Giang Hồng Vũ sẽ không để nó chết đâu."

"Hơn nữa, nhà họ Giang nhà giàu, sự nghiệp lớn, chắc không đến nỗi không chịu bỏ ra vài trăm vạn."

.........

Trong đôi mắt bình tĩnh của Lâm Tuế Từ hiện lên một chúc cảm xúc sâu xa.

Hiện tại Giang Nhạc đã trốn thoát, nó biết vị trí kho hàng, có lẽ rất nhanh nữa thôi sẽ gọi người đến cứu cậu.

Giang Nhạc nói nhất định sẽ tới cứu cậu ra ngoài.

Nhưng Lâm Tuế Từ không chắc chắn lắm, bởi vì cậu biết Giang Nhạc không thích cậu, thậm chí chán ghét cậu, nhưng bên ngoài cậu ta vẫn luôn giả bộ.

Giờ đã không còn Giang Nhạc, cha có còn muốn chuộc cậu về không, chắc là có, vì cậu đã giúp Giang Nhạc chạy thoát khỏi đây... Nếu dựa trên cái này, có lẽ là cha cũng sẽ không bỏ rơi cậu.

Đau quá...

Cậu nghĩ, nếu cậu có thể an toàn trở về, cậu sẽ nói hết tất cả sự thật cho ba và... mẹ.

Trong lòng Lâm Tuế Từ nảy lên rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, có một chút mong đợi và vài phần chờ mong, trong đôi mắt đen nhánh, trầm tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng phản chiếu lên con ngươi trong suốt xinh đẹp.

Khiến cho những đau đớn trên người hình như cũng giảm đi phần nào.

Cha sẽ đến cứu cậu ra ngoài, đến lúc đó hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

Cho nên bây giờ cậu càng phải kiên trì, kiên trì...

Hiện tại vị trí kho hàng đã bị lộ, mặt thẹo và đầu trọc ở bên ngoài bàn bạc trong chốc lát, sau đó quyết định dời sang vị trí khác.

Bọn họ dùng băng dán dán kín miệng của Lâm Tuế Từ, trùm một cái bao tải lên đầu cậu, nhét cậu vào trong chiếc Minibus.

Trải qua nửa giờ xóc nảy, Lâm Tuế Từ bị đưa đến một tòa cao ốc bị vứt đi, không biết đang ở nơi nào.

Thanh niên nhỏ dựa vào vách tường, ngồi trên nền xi măng cứng rắn trên mặt đất, gương mặt lạnh nhạt tràn đầy mệt mỏi, l*иg ngực gầy nhỏ, mỏng manh phập phồng lên xuống.

Bây giờ cậu vừa mệt lại vừa khát, cả cơ thể mềm nhũn như bông, không còn chút sức lực nào.

Gã mặt sẹo xé mở băng dán trên miệng Lâm Tuế Từ, động tác vô cùng thô lỗ đút cho cậu vài ngụm nước khoáng.

Một lúc sau mặt sẹo ra ngoài gọi điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì khiến cho hắn lập tức trở nên nóng nảy, phẫn nộ.

"Bọn tôi chỉ cần 500 vạn, bây giờ đưa tiền sẽ thả người ra ngay!"

"Cái gì? Nhà họ Giang mấy người gia sản trên cả chục tỷ, thế mà có mấy trăm vạn cũng không bỏ ra được?!"

"Giang Hồng Vũ, bây giờ con trai ruột của ông đang ở trong tay tôi!"

"F*ck!"

Âm thanh của mặt sẹo rất lớn, Lâm Tuế Từ ở bên trong nghe hết không bỏ sót một câu nào.

Không cần lo lắng vì không nghe được bên kia nói gì, bởi vì chỉ cần nghe thấy giọng nói phẫn nộ của tên mặt sẹo, cậu cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.

Không, sẽ không...

Rốt cuộc Lâm Tuế Từ cũng ngẩng đầu lên, dáng vẻ bình tĩnh trên gương mặt tái nhợt cuối cùng không thể khống chế được mà toát ra sự thấp thỏm, lo âu.

Cậu nhìn về phía tên mặt sẹo đang đứng nói chuyện ngoài cửa, ánh mắt xinh đẹp lộ ra vài phần khủng hoảng cùng với không thể tin được, lông mi mảnh dài không ngăn được lại run rẩy, giống như một con bướm bướm bị lạc phương hướng ở trong cơn bão tuyết.

Cũng đúng lúc này, gã mặt sẹo dùng chân đạp mạnh lên vách tường, sau đó đi vào bên trong, dùng sức túm lấy tóc của Lâm Tuế Từ, đưa điện thoại di động dí vào mặt cậu, hung tợn mà trừng mắt ra lệnh:

"Nói với người ba tốt của mày vài câu, bảo ông ta đưa tiền đến chuộc mày!"

Cho dù vừa rồi uống đã uống mấy ngụm nước, thế mà Lâm Tuế Từ vẫn cứ cảm thấy yết hầu khô khốc vô cùng, mắt cậu đỏ lên, không biết phải làm sao mà nhìn vào màn hình điện thoại, nói ra một cậu vô cùng cứng nhắc: "Ba ơi, ba có thể cứu con ra ngoài được không... Con, con đau quá."

Dù đến bước đường này, trong lòng cậu vẫn mang theo một tia mong đợi không thực tế.

Cha sẽ không đối xử với cậu như vậy đâu, sẽ không đâu...

Nhưng mà trả lời cậu lại là một câu nói vô cùng bình tĩnh: "Tao nói rồi, đừng gọi tao là ba."

Giọng nói Giang Hồng Vũ vô cùng bình thản, giọng điệu không chút phập phồng, thông qua điện thoại truyền đến lỗ tai của Lâm Tuế Từ, gần như lạnh băng:

"Lâm Tuế Từ, ở bên ngoài mày muốn chơi thế nào cũng được, nhưng mày không được làm bất cứ cái gì gây tổn hại cho Nhạc Nhạc!"

"May mà nó không sao, nếu không nhà tao sẽ không bỏ qua cho mày."

"Từ nay về sau mày cũng đừng trở về nhà họ Giang nữa."

14:38 28/08/2023

Ông già ác ôn thật sự màa