Chương 2: Chạy trốn thất bại

Buổi chiều mặt trời nóng cháy, mặt đất nóng lên.

Không khí trong kho hàng càng thêm oi bức, giống như đang tắm sauna*, Lâm Tuế Từ liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, đã nửa ngày cậu chưa uống giọt nước nào, trong cổ họng như muốn bốc cháy đến nơi.

(*) Tắm sauna: tắm xông hơi.

Giang Nhạc bên cạnh cậu vẫn luôn nhỏ giọng nức nở đứt quãng, vậy mà còn không quên an ủi Lâm Tuế từ, "Anh Tuế Từ đừng sợ, ba nói nhất định sẽ cứu chúng ta."

Nó đang nói, đột nhiên phát hiện cái gì đó, đôi mắt đỏ bừng sáng rực lên, lập tức ghé vào bên gai Lâm Tuế Từ, vô cùng cẩn thận đè thấp tiếng nói của mình:

"Anh Tuế Từ, chỗ đó hình như có một mảnh vỡ thủy tinh."

Nghe vậy, Lâm Tuế Từ nhìn theo hướng ánh mắt của Giang Nhạc, khoảng cách của cậu khá gần với nơi có mấy mảnh thủy tinh rơi trên nền gạch đỏ.

Những mảnh pha lê nằm ở mặt sau gạch đỏ, từ góc nhìn của bọn họ chỉ có thể thấy một góc nho nhỏ.

Cửa sắt kho hàng đóng chặt, có lẽ bọn bắt cóc đã ra ngoài, không biết khi nào bọn chúng mới về.

Hầu kết Lâm Tuế Từ chuyển động, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy theo đường cong của chiếc cằm thon gầy nhỏ xuống dưới, lăn quá hầu kết nhô lên.

Giống như đã hạ quyết tâm, cậu ngừng thở, bắt đầu cử động thân thể một cách thật cẩn thận, từng bước gừng bước lại gần mảnh pha lê vỡ kia.

Không biết qua bao lâu, cậu thành công nắm lấy mảnh pha lê vỡ ở trong lòng bàn tay.

Lâm Tuế Từ không dám lơi lỏng chút nào, tiếp tục quay lại chỗ ngồi ban đầu, đến khi dừng lại cậu đã mệt đến há mồm thở dốc, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy vào trong mắt, vô cùng khó chịu.

Cậu cố nén sự mệt mỏi, dùng giọng nói nghẹn ngào nhỏ nhẹ nói với Giang Nhạc: "Anh giúp em cắt dây thừng ra trước."

Giang Nhạc như gà con mổ thóc gật gật đầu.

Tay cả hai đều bị trói về sau lưng, nên để dùng một mảnh pha lê vỡ nho nhỏ cắt dây thừng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lâm Tuế Từ đưa lưng về phía Giang Nhạc, một bên khẩn trương để ý tiếng động bên ngoài, một bên cầm pha lê vỡ dùng sức mà cắt vào dây thừng đang cột trên cổ tay Giang Nhạc.

Pha lê vỡ góc cạnh sắc bén, dây thừng chỉ mới cắt được một chút mà ngón tay mảnh khảnh cùng với lòng bàn tay mềm mại của Lâm Tuế Từ đã đầy vết cắt.

Máu đỏ tươi dính trên mảnh pha lê trong suốt, không khí bên trong càng thêm nặng nề, khô nóng vì mùi máu tươi.

Đau đớn cuồn cuộn không ngừng truyền đến, Lâm Tuế Từ nhíu chặt hàng mi xinh đẹp, cắn chặt đôi môi tái nhợt, bả vai đơn bạc bắt đầu không ngăn cản được mà run rẩy.

Đau... Thật sự đau quá.

Dù cho như vậy cậu cũng không dừng lại.

Pha lê sắc bén từ từ cứa lên từng ngón tay và lòng bàn tay, cuối cùng dây thừng cũng đứt.

Hai tay Giang Nhạc được tự do, quay đầu nhìn thấy hai tay Lâm Tuế Từ tràn đầy máu tươi, nước mắt lại thi nhau mà rơi xuống.

"Anh Tuế Từ, tay anh... "

"Đừng nói chuyện, dùng pha lê tự cắt dây thừng trên chân em đi."

"A... Vâng"

Bàn tay Giang Nhạc run rẩy nắm lấy mảnh pha lê dính đầy máu tươi, vô cùng cẩn thận cắt đi dây thừng đang trói buộc trên chân, sau đó lại giúp Lâm Tuế Từ cắt dây trói ở cổ tay và cổ chân.

Tất cả mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, tay chân cả hai đều đã được tự do.

Bây giờ chỉ cần chạy ra khỏi kho hàng là được.

Lâm Tuế Từ chịu đựng cơn đau nhức trên tay, chống vách tường đứng lên một cách khó khăn, áo thun màu trắng cũng dính vài tia đỏ tươi.

Nhưng ngay lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng "Phanh", cửa sắt bị người bên ngoài mở ra.

Trái tim Lâm Tuế Từ đập nhanh vô cùng, Giang Nhạc sợ tới mức thét lên thất thanh chói tai, trốn phía sau lưng cậu, "Làm sao bây giờ... "

Tên đầu trọc kẹp trong tay một nửa điếu thuốc lá, xuất hiện ở cửa, kinh ngạc mà một màn trước mắt.

"F*ck! Vậy mà còn dám chạy trốn?" Giây tiếp theo, đầu trọc liền hung hăng ném thuốc lá trong tay, khom lưng cầm lấy ống thép thô to như cánh tay của người trưởng thành, đi nhanh vào bên trong, "Tao thấy có vẻ chúng mày muốn chết lắm rồi!"

Giang Nhạc giống như bị dọa đến suýt ngất, ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Lâm Tuế Từ chịu đựng cơn đau, khom lưng nhặt một khối gạch đỏ trên mặt đất, dùng sức ném về phía tên đầu trọc.

Gã đầu trọc lập tức tránh được.

"Em đi trước, anh giữ chân hắn lại!" Lâm Tuế Từ dùng sức đẩy Giang Nhạc ở phía sau, lại tiếp tục nhặt một khối gạch trên nền đất muốn ném vào đầu gã đầu trọc.

Nhưng bởi vì không tập trung, cổ tay của cậu bị tên đầu trọc túm chặt lấy, ngay sau đó liền bị đá vào bụng, cơ thể nặng nề ngã trên mặt đất.

Trên bụng truyền đến đau đớn kịch liệt, làm cho khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch.

Không kịp tự hỏi, Lâm Tuế Từ chịu đựng đau nhức, nhanh chóng nhào qua ôm chặt lấy đùi của gã đầu trọc, nhìn về phía Giang Nhạc vẫn đứng chôn chân tại chỗ mà rống to: "Đi mau!"

Giang Nhạc bị dọa sợ lui về phía sau hai bước, "Anh Tuế Từ, anh chờ, em... em chạy về gọi a mẹ đến cứu anh!"

Vừa dứt lời, nó liền xoay người chạy như bay ra bên ngoài.

Nhìn thấy một đứa chạy mất, đầu trọc tức muốn hộc máu, vung ống thép trong tay đánh mạnh vào lưng Lâm Tuế Từ, "Mẹ nó! Mau buông tao ra!"

Lâm Tuế Từ cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn ôm đùi đối phương không chịu buông.

Tên đầu trọc vừa mắng chửi vừa cầm ống thép đánh cậu.

Lâm Tuế Từ không biết cậu đã bị đánh bao nhiêu cái, mãi cho đến khi cảm thấy Giang Nhạc đã chạy xa, cả người cậu mềm nhũn buông thõng hai tay.

May mắn tên mặt thẹo không quay lại, nếu không cả hai bọn họ đều không ai chạy thoát được.

Phía bên kia, Giang Nhạc chạy không ngừng nghỉ, chạy mãi cho đến khi cách kho hàng rất xa nó mới dừng lại.

Nó chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một lúc sau hô hấp mới dần ổn định lại.

Nó quay đầu lại nhìn về phía kho hàng ở nơi xa xa kia, biểu cảm trên gương mặt lúc này hoàn toàn biến đổi, trên gương mặt thanh tú chẳng hề có một chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.

Đôi mắt vì khóc mà phiếm hồng giờ đây hiện lên ý cười như đạt được mục đích...?

11:57 27/08/2023

Sợ hãi thật sự:>>