Chương 8

Chương 8

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Thế giới của Wayman bắt đầu méo mó khi anh lên 10 tuổi. Năm đó là năm cha mẹ anh qua đời và là năm tân hoàng đế lên ngôi. Toàn bộ đế quốc rơi vào tình trạng hỗn loạn khi các vương quốc khác lợi dụng sự rối loạn của đế quốc để lần lượt tung ra các hành động khıêυ khí©h và dinh thự cũng rối tung từ trong ra ngoài.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như Wayman không ghét tình huống đó. Thay vì cảm thấy buồn về cái chết của cha mẹ mình, anh cảm thấy điều quan trọng hơn là nhờ việc đó giúp anh thoát khỏi sự chú ý của mọi người dù chỉ trong giây lát và có thể lấy lại hơi thở.

Khi nghĩ về thời thơ ấu, anh chỉ nhớ rằng mình đã trải qua một cách khốc liệt. Điều đó không có nghĩa là bây giờ cuộc sống của anh nhàn nhã, nhưng hồi đó nó đặc biệt khó khăn. Có cả núi thứ phải học và lịch trình dày đặc đến từng phút. Vì tương lai anh sẽ trở thành Đại công tước nên cái gì anh cũng phải biết và có quá nhiều điều phải ghi nhớ.

Cha và mẹ anh là những người nghiêm khắc. Họ là những con người được hình thành nhờ nền giáo dục kỹ lưỡng, và họ hy vọng Wayman cũng sẽ như vậy. Cha mẹ anh kết hôn theo kiểu hôn nhân sắp đặt nên họ không yêu nhau, và vì đó là tình yêu mà họ chưa từng nhận được nên họ không thể trao nó cho con cái mình.

Wayman cũng chưa bao giờ xin bố mẹ bất cứ điều gì. Lòng bàn tay của mẹ hướng về phía anh và vẻ mặt không có chút tình cảm nào của cha khiến anh thích nghi với mọi thứ.

Không có sự bất mãn. Anh là người thừa kế duy nhất và không thể tưởng tượng được cuộc sống nào khác ngoài thế này, nên anh đã im lặng đi theo. Tôi không cảm thấy buồn hay mong muốn điều gì từ bố mẹ mình.

Vì Wayman thừa hưởng bản tính lạnh lùng và vô cảm của cha mình nên việc họ không còn tình cảm với nhau là điều khó tránh khỏi.

Đôi khi anh cảm thấy ngột ngạt vì áp lực như bị đè dưới một tảng đá, nhưng đó không phải là vấn đề lớn trong cuộc đời anh.

Vấn đề thực sự phát sinh chỉ với mình Wayman. Nó giống như một thảm họa tự nhiên. Hoặc, giống như phần mở đầu của một cuốn tiểu thuyết ly kỳ, một ngày nọ nó bất ngờ ập đến với Wayman.

‘Anh bị thương à?’

Mười bảy năm sau, anh vẫn không thể quên được vẻ mặt của người hầu khi Wayman hỏi câu hỏi đó.

Anh ta là người hầu phục vụ Wayman mỗi sáng. Anh nhớ anh ta là một chàng trai có vóc dáng thấp bé và đôi khi biết pha những trò đùa hài hước.

Giống như những người hầu khác của nhà Đại công tước, anh ta luôn ăn mặc chỉnh tề, chỉn chu nhưng hôm đó không hiểu sao lại bước vào với một chân bị thương. Cảm xúc mà Wayman cảm thấy khi nhìn thấy anh ta như vậy không phải là lo lắng mà là khó chịu.

Gia tộc Baldwin là gia tộc quyền lực thứ hai đế quốc sau hoàng gia. Vì vậy dinh thự tràn ngập người. Mặc dù Wayman rất khó tính nhưng anh không phải là kiểu người để ý đến từng thay đổi của người hầu. Không phải là anh không quan tâm, mà là anh không hề hứng thú chút nào.

Nếu phải lựa chọn, anh ghét nhìn thấy người hầu với vẻ ngoài khó coi hơn là bị thay thế. Khi còn nhỏ, anh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên khi nhìn thấy hành vi của người hầu sẽ đặt ra những câu hỏi không mấy hài lòng là điều đương nhiên.

Người hầu bị thương thì có thể phái người hầu khác đi, tại sao lại đưa bộ dạng khó coi vào từ sáng sớm như vậy. Anh hỏi anh ta có bị thương không, nhưng hình dáng đôi chân của người phục vụ quá kỳ quái để diễn tả bằng những từ đơn giản như vậy.

Nó không chảy máu hay có vết thương nào, nhưng nó bị biến dạng, giống như một thanh sắt bị xoắn. Ngoài ra, các bào tử màu đen bay xung quanh như khói quấn quanh chân anh ta. Thật thần kỳ khi anh ta có thể đứng và đi lại bằng đôi chân đó.

‘Không ạ. Tôi không bị đau ở đâu hết. Hôm nay ngài lo lắng cho tôi nên tôi rất vui ạ.’

Nhưng người hầu mỉm cười và lịch sự trả lời. Cứ như anh ta rất cảm động và biết ơn vì người chủ mắc bệnh sạch sẽ đã lo lắng cho mình.

‘Không đau? Vậy cái chân đó thì sao?’

‘Chân tôi? Có vấn đề gì sao ạ?’

‘Nó bị méo kìa. Giống như bị cái gì đó nặng đè lên vậy.’

Khuôn mặt của Wayman cũng méo mó khi ánh mắt anh dán chặt vào chân người hầu. Anh không phải là người đủ nhân từ để tha thứ cho một người hầu dám đùa giỡn trước mặt mình hay những thứ tương tự.

Tuy nhiên, khi khuôn mặt của người hầu thay đổi kỳ lạ, như thể anh ta đã nghe thấy điều gì đó đáng sợ, trực giác của anh ta đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Mặc dù không thể nhớ tên người hầu nhưng Wayman vẫn nhớ rõ vẻ mặt của người đó.

Wayman đẩy người hầu ra và đi ra ngoài. Những người hầu phát hiện ra anh đều cúi chào và tỏ ra kính trọng như thường lệ.

Và tất cả họ đều có một phần cơ thể bị biến dạng. Một số người bị ở cánh tay, những người khác bị ở cổ. Một số có một cái lỗ ở giữa phần thân trên của họ. Anh không thể kiểm soát được biểu cảm của mình trước người có toàn bộ khuôn mặt bị nghiền nát.

Mọi người anh nhìn thấy đều không hoàn hảo. Điều này không chỉ áp dụng cho con người mà tất cả các sinh vật sống dường như đều bị bóp méo. Ngay cả một con côn trùng có kích thước bằng móng tay.

Ngay cả sau nhiều đêm ngủ và thức dậy, hiện tượng này vẫn không biến mất. Wayman mười tuổi dần dần bị nhốt trong phòng.

Kể từ ngày đó, trong dinh thự có tin đồn rằng người kế vị tiếp theo của gia tộc đã mất trí và có thể đã bị nguyền rủa. Đó là việc chết người. Dưới thời cựu Đại Công tước, ông có một người con là Wayman Baldwin, và đó là thời điểm tiếp tục cuộc chiến giữa những người họ hàng trong gia đình nhằm chiếm lấy vị trí Đại Công tước với lý do tuổi của Wayman vẫn còn trẻ.

Quản gia Gordon, người đã phục vụ gia đình Baldwin qua nhiều thế hệ, đã tập hợp các bác sĩ trứ danh. Không chỉ có các bác sĩ chuyên trách của nhà Đại công tước, mà ngay cả bác sĩ hoàng gia cũng tham gia vào, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Tất cả họ đều có cùng một ánh mắt và cho kết quả chẩn đoán tương tự. Dù không dám thể hiện ra ngoài nhưng dường như họ không tin vào những triệu chứng mà Wayman nói và kết luận rằng tất cả là do cú sốc trước cái chết của vợ chồng Đại công tước.

Nhưng Wayman có thể khẳng định rằng đó không phải là lý do. Người mẹ không thể chịu nổi dù chỉ một sai sót nhỏ và bắt lỗi Wayman như một con chuột, còn người cha luôn hoài nghi về mọi thứ và bỏ bê việc của con mình như thể chúng là con của người khác. Nếu anh có thể cảm nhận được tình cảm mình dành cho họ thì điều đó thật điên rồ.

Vì vậy, khi nhận được tin về vụ tai nạn của cha mẹ mình, tất cả những gì anh có thể nghĩ là ‘Tôi hiểu rồi.’. Ngay cả trong đám tang, một người đàn ông tự xưng là bác cả đã chỉ trỏ Wayman, ông ta đang gắt gỏng và nói điều gì đó nhưng anh không nghe. Những thứ đó chỉ là phiền phức thôi.

Khi những ngày tiếp tục không có tiến triển gì, các thần quan và sau này là các bác sĩ nông thôn đã đến thăm. Khi một thầy bói từ một vương quốc nhỏ với mái tóc xõa được gọi đến, Wayman ôm trán.

Cuối cùng, Wayman chọn cách nói dối. Cứ như một ngày nào đó những triệu chứng này đột nhiên ập đến với anh và một ngày nào đó khác anh đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau đó mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm và họ đã có thể bảo vệ anh khỏi những người họ hàng đang tìm kiếm cơ hội như linh cẩu. Anh không cần phải nghe những điều hiển nhiên như vấn đề tâm thần hay những lời chửi rủa, hay bất cứ điều gì tương tự.

Thế giới của anh vẫn còn hỗn loạn, nhưng một lời nói dối đơn giản đã khiến mọi thứ trở nên yên bình.

Việc này cũng có lợi. Vì không thể nhìn thấy đối phương nguyên vẹn nên dù có chém gϊếŧ bao nhiêu người thì anh cũng không cảm thấy tội lỗi. Trái lại trên chiến trường thoải mái hơn ở dinh thự vì có thể nhìn thấy rõ ràng người chết. Sự im lặng của người chết còn tốt hơn những bàn tay méo mó dang rộng.

Bằng cách này, anh dần trở thành một người vô cảm. Tất nhiên, một phần là do bản chất hay hoài nghi bẩm sinh của anh, nhưng vì có những thứ còn kinh tởm hơn cả xác chết di chuyển trước mắt anh mỗi ngày nên cho dù nhìn thấy gì thì anh cũng không có ấn tượng gì.

Không có sự gắn bó với bất kỳ sinh vật sống nào. Vì không chỉ con người mà cả động vật cũng bị biến dạng nên anh không thể để bất cứ thứ gì xung quanh mình.

Điều may mắn giữa những điều bất hạnh là anh nhìn thấy phản chiếu của mình trong gương vẫn còn nguyên vẹn.

Như vậy, Wayman là người duy nhất còn lại trong thế giới của anh ấy. Mãi mãi, mãi mãi là như vậy. Nhưng bây giờ, có một sinh vật sống mà anh có thể nhìn thấy được toàn bộ còn nguyên vẹn.

“Không thể tin được.”

Wayman lẩm bẩm trong khi nằm trên giường. Anh đã sống trong tình trạng này suốt 17 năm mà không biết nguyên nhân. Thời gian quá dài khiến anh cảm thấy mình bị đối xử bất công.

Hơn nữa, tại sao sự tồn tại duy nhất trông có vẻ rõ ràng lại không phải là con người hay động vật mà là tộc Cáo. Thậm chí là một con cáo nhem nhuốc và ngu ngốc.

Vì không thể tin được nên anh đã đến xem vào lúc nửa đêm. Dù đã nhìn đi nhìn lại và thử nhiều cách khác nhau để xem liệu đó có phải là trò đùa của Thần linh hay không, hình dạng con cáo vẫn hiện lên rõ ràng. Một vài sợi lông bay khi anh đưa tay ra và xoay tròn dường như chứng minh rằng con cáo đó không phải là ảo ảnh.

Anh nhìn kỹ người khác để xem hiện tượng khiến mình bận tâm bấy lâu nay cuối cùng đã biến mất hay chưa, nhưng nó vẫn như vậy. Chỉ có con cáo là anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Ha!”

Wayman cau mày và nhớ lại con cáo đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng. Bộ lông màu kem bao phủ toàn bộ cơ thể và chiếc đuôi đầy đặn. Đôi tai nhọn giống cánh bướm. Và đôi mắt và chiếc mũi tròn. Trong khi đó, chỉ có phần lông ở đầu ngón chân, chóp đuôi và chóp tai có màu nâu sẫm, như thể ai đó đã vẽ nó bằng bút chì màu.

Khi anh nghĩ về từng cái một, trước khi anh nhận ra, con cáo đã mang hình dạng hoàn chỉnh. Liệu có thể hình dung được một sinh vật không bị biến dạng một cách rõ ràng như vậy không? Con cáo cuối cùng đã hoàn chỉnh trong đầu anh nhìn Wayman và nghiêng đầu.

Con cáo với vẻ ngoài đã được hình thành đầy đủ bắt đầu di chuyển. Nó ngạo mạn nhìn thẳng vào Wayman và đi vòng quanh.

“Gì chứ.”

Wayman rời khỏi chỗ, đứng dậy mở tủ và tìm thấy chai rượu whisky ở gần nhất. Vì nồng độ cồn cao nên đây là đồ uống anh thường tìm đến vào những đêm mất ngủ.

Sau khi nốc cạn một hơi ly whisky không đá, anh lại nằm xuống. Khi thở ra một hơi thật sâu, mùi rượu làm ấm cả khu vực xung quanh anh. Cổ họng nóng bừng như thể còn sót lại rượu whisky trong đó. Nhưng đầu óc anh vẫn trống rỗng vid hơi rượu mạnh.

“Chậc…”

Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời. Anh vừa nhắm mắt thì con cáo lại nhảy ra. Nó tùy ý bước ra, cụp tai xuống như cảm nhận được sự khó chịu của Wayman. Nhưng ánh mắt nó vẫn tập trung vào Wayman.

“Cút đi.”

Wayman vô thức lẩm bẩm vào không khí. Còn bản thân con cáo bị chửi đến mức thảm hại nên chỉ biết cười trừ. Trong khi đó, thời gian đều đặn trôi qua, mặt trời đang cố gắng thay thế chỗ vầng trăng buổi ban mai đã lùi dần như thủy triều rút.

Con cáo trong trí tưởng tượng của anh bây giờ bắt đầu chạy xung quanh. Không có sự cho phép nào mà thoát ra khỏi đầu anh, trên giường, trên bàn. Chạy nhảy trên sàn nhà.

Cuối cùng, Wayman không thể ngủ được dù chỉ một giây cho đến khi trời sáng.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!