Chương 9

Chương 9

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Jeffey là con trai cả của Hầu tước Sharon và là một người ưu tú trong tầng lớp ưu tú của xã hội. Hầu hết những nhân tài của gia tộc Baldwin đều là những người ưu tú, nhưng Jeffrey thực sự là một thiên tài xuất sắc không chỉ về kiếm thuật mà còn về học thuật. Anh ta tài năng và chăm chỉ, anh ta đã sống cuộc sống của một học sinh gương mẫu cả đời.

Chính vì vậy mà ngay từ khi bước chân vào học viện, anh đã mơ về ngày mình sẽ trở thành kỵ sĩ của gia tộc Baldwin. Gia tộc Baldwin là nơi chỉ tập trung những người ưu tú nhất nên nó sớm trở thành mục tiêu của gia đình Jeffrey và bản thân anh ta.

Không lâu sau, giấc mơ của Jeffrey đã thành hiện thật. Ngay khi tốt nghiệp học viện, anh đã gia nhập đội kỵ sĩ của gia tộc Baldwin, và bây giờ, 10 năm sau, anh đã lên đến vị trí chỉ huy đội kỵ sĩ. Jeffrey vẫn là niềm tự hào của bố mẹ và hai đứa em.

Nhưng ngay cả hôm nay, Jeffrey vẫn giữ đơn từ chức trong lòng.

“Không thu thập được gì sao?”

Jeffrey liền nhận được ánh mắt lạnh băng khi báo cáo. Một ngày sau khi trở về từ rừng, Wayman đã ra lệnh cho khoảng 30 kỵ sĩ đến Núi Herod. Và đó là mười lăm ngày trước. Nhưng trong mười lăm ngày đó, họ không tìm thấy manh mối nào về tộc Cáo chứ đừng nói đến thu hoạch.

“Tôi đã bảo anh chỉ cử những người thông minh, nhưng hình như anh chỉ chọn những người đần độn thôi thì phải.”

Wayman gõ nhẹ đầu bút máy lên tài liệu. Mực lan ra theo chuyển động tròn. Thư ký Rhonda ở bên cạnh nhanh chóng lấy tài liệu ra. Dù thế nào thì cũng phải viết lại. Rhonda không thể nói gì với Wayman mà chỉ nhìn chằm chằm vào Jeffrey. Jeffrey cúi đầu, cố tránh ánh mắt của cô.

"Chúng tôi đang cố gắng hết sức."

“Ngay cả một tên khốn đi ngang qua cũng có thể nói như vậy.”

‘Làm sao mà nói người khác là tên khốn vậy chứ?’ - Jeffrey tự hỏi, nhưng đây là câu mà anh chỉ có thể hỏi trong lòng.

Sau khi mang về một con cáo. Ngài ấy không tin vào truyền thuyết nên bắt đầu chú ý đến núi Herod. Tính tình vốn đã gay gắt của Wayman lại càng trở nên nhạy cảm hơn. Những lúc như thế này, anh cần phải nói điều gì đó hữu ích với Wayman và sẽ được đáp lại bằng lời nói. Không, không phải bằng lời nói mà là một cú đá.

“Tôi đã tìm khắp rừng và núi nhưng không tìm thấy gì. Chúng tôi cũng đang tìm kiếm ba ngôi làng nằm cạnh khu rừng.”

“Không có gì sao?” - Wayman nheo mắt và lẩm bẩm.

Sự tồn tại của tộc Cáo rõ ràng hơn từ khi một con cáo bị bắt. Sau khi thừa nhận sự thật, anh đã tìm kiếm tất cả những cuốn sách cũ hiện có. Anh đọc đi đọc lại những gì đã đọc để xem liệu mình có bỏ sót thông tin nào không. Bây giờ không phải vì sự oán giận của hoàng đế hay người dân đế quốc mà là vì lợi ích của chính anh.

Wayman muốn xác nhận. Ngay bây giờ trước mắt anh, nửa thân trên của Jeffrey trông có vẻ như đã bị ăn, nhưng tại sao con cáo ngu ngốc đó lại trông hoàn toàn nguyên vẹn. Rốt cuộc vì lý do gì mà việc đó có thể xảy ra.

Nếu giải được manh mối này, liệu anh có thể tháo gỡ được xiềng xích đang trói buộc mình không? Sự an ủi và giả tạo cho rằng cứ tiếp tục như thế này không tồi đã trở nên bất lực trước niềm hy vọng đang dần dâng cao.

Có lẽ anh có thể tiến một bước gần hơn tới cuộc sống bình thường. Có lẽ anh có thể thoát khỏi hiện tượng chết tiệt này. Không biết chừng cuộc sống và những đêm luôn bị bỏ lại một mình của Wayman có thể thay đổi. Có lẽ…. Có lẽ…. Từ đó đã khiến Wayman rối bời suốt thời gian qua.

Để làm được điều đó, anh phải tìm được nơi ở của tộc Cáo. Đó là một bước để giải quyết manh mối. Tất nhiên, anh không nghĩ rằng việc tìm ra tộc Cáo sẽ giải quyết được lời nguyền. Có lẽ anh muốn phủ nhận rằng thứ duy nhất có vẻ bình thường chỉ là một con cáo nhỏ ngu ngốc và anh muốn tìm kiếm những manh mối khác.

Nhưng không có gì xuất hiện. Cứ như con cáo đó vừa từ trên trời rơi xuống vậy.

“Chúng tôi đang tiếp tục tìm kiếm nên nếu nhận được bất kỳ tin tức nào khác, tôi sẽ báo cáo ngay lập tức.” - Jeffrey đã chọn câu trả lời tốt nhất có thể, mặc dù đó là điều hiển nhiên.

“Không phải tuần trước cậu cũng nói câu này sao? Lý do cậu không phải là vẹt nhưng chỉ nói những lời giống nhau là gì? Có phải cậu đang muốn nói mình là đồ đầu đất không?”

Câu trả lời không khác gì 15 ngày trước đã nhận về sự mỉa mai cáu kỉnh. Đây là điều Jeffrey đã lường trước nhưng thật cay đắng khi biết mỗi lần báo cáo không phải bị trách móc thì cũng là bị nghe mắng. Báo cáo được thực hiện hai ngày một lần, có nghĩa là Jeffrey đã bị mắng lần thứ bảy.

Mọi chuyện sẽ tốt hơn khi vấn đề với tộc Cáo được giải quyết, nhưng anh đã tìm kiếm trong núi mà không có bất kỳ manh mối nào và không tìm thấy gì. Hơn nữa, tình hình không hề suôn sẻ.

Mặc dù họ đã được huấn luyện bằng cách di chuyển khắp các chiến trường nhưng việc tìm kiếm không hề dễ dàng. Ngọn núi dù dốc đến mấy cũng phải mất rất nhiều thời gian mới lên tới đỉnh. Do các kỵ sĩ khó có thể lên tới đỉnh núi nên diện tích tìm kiếm bị hạn chế. Các báo cáo mới được gửi đến mỗi ngày nhưng nội dung đều giống nhau.

“Nhưng nó thực sự kỳ lạ, thưa ngài. Các thành viên trong đoàn không thể tự mình leo lên núi. Đại khái là khi đi được khoảng một phần ba chặng đường, họ sẽ bị lạc và không thể tìm được đường đi. Bọn họ không tin rằng nguyên nhân đơn giản là do tính chất phức tạp của ngọn núi.”

“Đại khái? Nói thẳng đi. Chính xác thì từ thời điểm nào mà không thể đi được?”

Wayman cử động hàm như thể đang nhai một món ăn dai. Anh không thích những cách diễn đạt mơ hồ và thích những thứ chính xác, chắc chắn đến từng con số. Đây là điều mà Jeffrey cũng biết rõ. Nhưng báo cáo nhận được không cụ thể.

“Việc đó… bản thân họ cũng không biết.”

“Không biết?”

“Họ không nhớ mình bắt đầu lang thang ở đâu, hay con đường đến nơi bắt đầu lang thang như thế nào. Khi tỉnh lại thì nghe nói là đang ở dưới chân núi, và tất cả các thành viên trong đoàn đều nói như vậy.”

Đó là điều không thể giải thích được bằng lời. Trong điện báo Jeffrey nhận được hôm nay nói rằng một số thành viên trong đoàn bị ảo giác.

“Tôi không nghĩ có ai biết được vấn đề này, vì cho đến nay chưa có ai đặt chân lên núi.”

Phải chăng lý do tại sao không có lời chứng kiến nào về tộc Cáo là vì bản thân việc tiếp cận chúng không hề dễ dàng? Jeffrey thận trọng. Anh ta mở miệng một cách thận trọng đến mức hèn hạ.

“Thưa ngài. Chúng ta xin lời khuyên từ thần điện thì sao ạ?”

“Jeffrey?” - Rhonda phía sau Wayman đã gọi anh ta bằng giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng. Sau đó cô nhìn Jeffrey bằng ánh mắt như muốn nói cuối cùng thì anh cũng bị điên rồi.

Đế quốc Crotes tôn thờ nữ thần Flora như các nước xung quanh. Nhưng Wayman không tin vào Chúa. Không, anh không những không tin vào điều đó mà còn ghét thần điện và các vị thần đến mức anh nghĩ có lẽ mình có ác cảm với họ. Đúng như dự đoán. Đầu Wayman nghiêng đi.

“Có phải chúng ta kém cỏi đến mức phải mượn sự giúp đỡ của bọn lang băm không?”

“Tôi không có ý đó…”

Jeffrey dừng lại khi đang định nói thêm rằng ít nhất chúng ta vẫn có thể lấy được một manh mối nhỏ. Vẻ mặt của Wayman lạnh lùng như tuyết giữa mùa đông. Phía sau Wayman, Rhonda mỉm cười như ma và giả vờ dùng ngón tay cái rạch cổ mình. Dáng miệng cô ấy nói ‘Muốn chết hả?’.

“Tôi xin lỗi ạ.”

Jeffrey chưa muốn chết liền vội vàng quặp đuôi. Nhưng nếu cuộc tìm kiếm muốn tiến triển thì cần phải có điều gì đó mang tính quyết định.

“Thưa ngài. Khi nào thì tôi có thể bắt đầu tra hỏi ạ?”

“Tra hỏi?”

“Con cáo đó. Không phải ngài gọi tôi đến đây để tra hỏi nó sao?” - Jeffrey vẫy đôi tay trống rỗng của mình như thể đang cảm thấy oan ức. Anh ta cũng có rất nhiều lý do.

Trong khi các thành viên đang lang thang ở cùng một nơi, con cáo được đưa đến để tra hỏi bằng cách nào đó lại ở trong khu nhà phụ thay vì ngục tối, và thông tin thu được từ con cáo cũng được tìm thấy. Dù Jeffrey có hỏi gì đi nữa thì tất cả những gì con cáo làm là lắc đầu không biết. Tuy nhiên, ngài Wayman không cho phép gây áp lực hay tra tấn con cáo.

Jeffrey cũng bố trí lính canh và chờ xem liệu đồng tộc của con cáo bị bắt có đến gần đây tìm nó hay không, nhưng vô ích.

“Tôi cảm thấy mình càng lạc lối hơn vì không có manh mối nào cả… !”

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong thì một cây bút máy bay vụt qua. Chiếc bút máy đập vào tường và rơi xuống chân Jeffrey. Nếu anh không nhanh chóng né tránh, đầu bút vốn bị cong sang hai bên có thể đã mắc kẹt ở đâu đó trên cơ thể anh. Khi Jeffrey tưởng tượng mình bị đầu bút bắn trúng như một mũi tên, những từ anh chuẩn bị nói cũng bay ra khỏi đầu.

“Hãy ra ngoài và trông chừng con cáo đó.”

Mệnh lệnh rất ngắn gọn. Cuối cùng, Jeffrey bước ra khỏi văn phòng với chiếc bút máy bị gãy làm đôi. Tiếp theo đó là tiếng dậm giày gọn gàng.

“Rhonda? Sao cô lại ở đây?”

Hai người liên tục nhắc đi nhắc lại từ "nghỉ việc" và "tan làm" nhưng thực chất họ chỉ nói vậy thôi và có rất nhiều tình cảm, niềm tự hào đối với gia tộc Baldwin. Đặc biệt, Rhonda rất nhiệt tình khi với những thứ liên quan đến công việc. Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn đang cầm tài liệu trên tay.

“Chỉ để cho anh biết rằng vì anh mà tôi phải viết lại nó.”

Một tài liệu có vết mực đen ở giữa tờ giấy được nhét vào. Dường như trong tay cô có ba bốn tài liệu đã bị mực lan rộng xuống dưới.

“Thật ra không cần chỉ ra cũng biết mà?”

“"Phải như vậy thì anh mới thấy có lỗi hơn chứ."

Nụ cười toe toét của Rhonda thật tàn nhẫn. Tập tài liệu không dùng được bị vò nát trong tay cô.

“...Xin lỗi.”

“Nếu biết thì có thể đừng động đến tâm trạng của Đại công tước được không? Tôi dành nửa ngày bên cạnh Ngài ấy đó.”

"Tôi cũng không khác gì mấy."

Chỉ huy của các hiệp sĩ, Jeffrey, cũng đến gặp Wayman vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Ngài ấy đã tận mắt chứng kiến

quá trình huấn luyện và kỹ năng của các hiệp sĩ hàng ngày, đồng thời ngài cũng tự mình rèn luyện vào sáng sớm và ban đêm không ngừng nghỉ. Khi ngài ấy cầm kiếm giống như một con quái vật, nên khi giao đấu, đối thủ phải chuẩn bị sẵn sàng để chết.

“Vậy tại sao anh lại nhắc đến câu chuyện về thần điện thay vì chỉ làm những gì được bảo phải làm?”

“Nhưng Rhonda. Sở dĩ ngài ấy có tâm trạng không tốt là vì chúng tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm tộc Cáo. Nếu có được dù chỉ một manh mối... Không thì cô có đoán được gì hơn thế không?”

“Gì?”

“Ngài ấy cứ để con cáo ở đó.”

“Để xem? Chắc anh phải có ý tưởng gì chứ ha?”

“Vậy. Cô đang nghĩ gì?”

“Jeffrey.” - Rhonda đặt tay lên vai Jeffrey với giọng nói nghiêm trọng.

“Hả?”

“Tôi không tò mò về điều đó. Anh biết tôi thực sự tò mò về điều gì không? Hôm nay là ngày tôi được tan làm.”

Trong mắt cô vừa có cảm giác tiếc nuối vừa thắc mắc không biết từ bao giờ bọn họ mới biết được ý định của ngài Wayman?

“Nhưng cô vẫn ở văn phòng mà. Kể cả khi cô có thể đoán được tại sao….”

“A, không biết, không biết. Tôi vào đây. Anh có thể vui lòng hoàn thành báo cáo tiếp theo thật suôn sẻ được không?”

Rhonda khó chịu ngắt lời và vẫy tờ giấy nhàu nát không thể sử dụng được rồi biến mất về phía cuối hành lang.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!