Chương 5

Chương 5

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Bàn tay đang nắm cổ con cáo của Wayman siết chặt lại. Điều đó thật vô lý. Có loài mãnh thú nào trên thế giới này lại đi nhặt thức ăn thừa của con người và khoe khoang về cái bụng sưng phồng của mình chứ? Ngay từ đầu khi thấy một con cáo ăn dâu rừng, như vậy có hợp lý không?

Không chỉ vậy, kích thước của nó chỉ bằng một cẳng tay người, khiến nó trông giống con mỗi của mãnh thú hơn là một mãnh thú. Bộ lông trắng ở bụng và đôi chân rối bù khiến nó trông giống như một thú non bị mất cha mẹ.

“Thư ngài, tôi tin chắc rằng đó là tộc Cáo.”

Jeffrey tra kiếm vào vỏ và nói với giọng tự tin. Khi nói đến đó, anh không thể rời mắt khỏi con cáo. Anh ta không thể tin rằng mình có thể chạm trán với tộc Cáo mà chỉ mới nghe nói đến một cách dễ dàng như vậy. Jeffrey càng không thể tin được khi nhìn thấy nó.

“Tôi biết.” - Wayman đay nghiến đáp lại. Bất cứ ai có hai mắt đều có thể nhận ra ngay rằng đây không chỉ là một con cáo.

Bộ lông màu kem gần như vàng của nó vẫn sáng bóng dù bị vấy bẩn, đuôi dài hơn thân một chút và đôi mắt màu xanh lục rất phù hợp với mô tả trong truyền thuyết. Đôi tai cũng lớn hơn đáng kể so với đôi tai của một con cáo bình thường. Điều quan trọng là con thú này đang cố gắng quan sát tình hình. Chỉ có mức độ thông minh nhất định mới làm được như vậy.

“Nhìn này, cáo.”

“Hừ hừ…”

Con cáo nhắm chặt cả hai mắt, từ từ mở một mắt rồi lại nhắm lại. Có nghĩa là con cáo nghe hiểu lời Wayman nói.

“Ha!”

Wayman kiềm nén mong muốn ném con thú chết tiệt này đi, và thở ra một hơi mạnh như tiếng thở dài.

Người ta nói rằng nó đã trút một lời nguyền lên toàn bộ đế quốc. Người ta nói nó đã đốt ruộng và gϊếŧ chết người dân của đế quốc. Wayman không biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu vì những tin đồn đó.

Trong những năm gần đây, bất cứ khi nào có một vấn đề liên quan đến tộc Cáo được đưa ra, các quý tộc đều nghểnh cổ lên và nhìn thẳng vào Wayman.

Tất nhiên, Wayman không tin những tuyên bố ngông cuồng đó. Lời nguyền hay bất cứ thứ gì khác chỉ là lời biện minh hoặc viện cớ. Con người là một nhóm người luôn tìm lời biện minh khi mọi việc không diễn ra theo kế hoạch hoặc khi xảy ra tai nạn nào đó.

Ngay từ đầu đã không quan trọng tin đồn có đúng hay không. Điều quan trọng là việc phiền phức có kéo dài hay không.

Tuy nhiên, sự thật về con cáo đã tạo ra đủ loại tin đồn và khiến Wayman bận tâm lại quá nhỏ bé và tầm thường đến mức khiến anh tức giận.

“Tộc của ngươi ở đâu?” - Wayman nâng Tia lên cao hơn và hỏi.

Tia liều mạng lắc đầu sang hai bên. “Hừ hừ…”

Tia chưa bao giờ có gia đình. Nhưng cho dù có thì cậu cũng không ngu ngốc đến mức nói ra điều gì đó với một người đàn ông xa lạ đang hung dữ dồn ép cậu như vậy.

Lời của tộc trưởng đã đúng. Không nên đặt chân gần những nơi con người qua lại.

“Không biết? Vậy nhà của ngươi thì sao?”

Lần này cậu cũng lắc đầu dữ dội trước giọng nói ngày càng sắc bén. Cậu lắc mạnh đến nỗi lông rụng và bay tứ tung như bụi.

Tia sợ hãi mọi thứ bây giờ. Ba người đàn ông vây quanh cậu và những thanh kiếm dài treo trên thắt lưng họ cũng rất đáng sợ, nhưng việc đưa cậu lên cao trong khi sau gáy bị nắm cũng đủ đáng sợ để khiến đầu cậu choáng váng rồi.

Tia nhút nhát hơn những con cáo khác. Ngay cả khi Luna và Fel trèo lên cây hay tảng đá để chơi, cậu cũng chỉ biết sợ hãi đứng nhìn.

Hơn nữa, người đang giơ cậu lên cao toát ra khí thế hung hãn đến mức làm cho hàm răng nghiến chặt của cậu run rẩy. Đây là lần đầu tiên cậu biết có người còn lớn hơn cả tộc trưởng. Ngoài ra, người này có bờ vai rộng và cẳng tay dày. Như thể anh ta có thể gϊếŧ Tia chỉ bằng một tay.

‘Ư ư.’

Cậu không thể nhìn rõ vì giật mình, nhưng thoạt nhìn, mọi thứ về người đàn ông đó đều là màu đen. Tóc đen, quần áo tối màu và cả làn ngăm đen.

Từ quan điểm của Tia, không có thứ gì gọi là ác quỷ cả. Giọng điệu và giọng nói thật ảm đạm làm sao.

“Ta nói thật với ngươi, nếu câu hỏi tiếp theo người lại trả lời không biết, ta sẽ lột da ngươi.”

“Kao…!” - Tia sủa nhẹ như thể phản đối, nhưng cả cơ thể cậu đang run rẩy.

Lột da? Cậu không thể tin được có người lại nói những điều tàn ác như vậy! Cậu giật mình nên đôi mắt đẫm lệ mở ra.

“Kao…?”

Và cậu đông cứng như thể bị đốt cháy. Người đàn ông trước mặt thực sự. Anh ấy thực sự rất đẹp trai.

‘Quào.’

Tia bộc lộ sự ngưỡng mộ thuần túy trong lòng. Nếu bây giờ cậu là con người, chắc chắn sẽ thốt ra câu đẹp trai rồi. Người đàn ông có ngoại hình xuất sắc như vậy. Cú sốc đủ để khiến cơ thể cậu cứng đờ.

‘Đen thui.’

Nhìn gần thì không chỉ tóc đen mà ngay cả đôi mắt cũng đen như mực. Nhưng không có cảm giác u ám như khi nãy. Tất cả những gì cậu có thể nói là ngay cả đôi mắt trông cũng rất đẹp. Thật sự có người đẹp trai như vậy sao?

Người tuyệt vời nhất trong thế giới của Tia cho đến bây giờ chính là tộc trưởng. Tộc trưởng đã cho Tia sống trong khu đất của tộc Cáo, xoa đầu cậu và luôn nở nụ cười dịu dàng với ngoại hình đẹp trai đó. Bàn tay của ông ấy luôn ấm áp.

Người đàn ông trước mặt cậu khác xa với sự dịu dàng của tộc trưởng. Trái lại nó gần với ấn tượng vô tâm và cứng nhắc hơn.

Làn da ngăm đen và xương hàm góc cạnh trông mạnh mẽ, đôi mắt sâu dưới xương lông mày nổi bật toát ra cảm giác không đứng đắn. Dù sao thì ấn tượng tốt vẫn còn xa lắm.

Da của anh ta không trắng như tộc Cáo, mái tóc đen được chải kỹ càng cũng khô xơ, khác với bộ lông bóng mượt của loài cáo. Nhìn chung, anh ta là một người đàn ông toát ra vẻ nguy hiểm.

Tuy nhiên, thật ngạc nhiên là tất cả những thứ này trông thật tuyệt khi kết hợp với nhau. Nếu có thể, cậu chỉ muốn ngồi ngắm nhìn vẻ ngoài của anh cả ngày mà không làm gì cả.

“Nhìn này.”

Khi con cáo chỉ ngơ ngác nhìn anh, Wayman cau mày và áp mặt mình lại gần hơn. Càng như vậy Tia càng chóng mặt.

“Ta đã hỏi là tộc ngươi sống ở đâu.”

Wayman quát tháo như đang thẩm vấn cậu. Tia giật mình che mặt bằng hai chân trước. Không có thời gian để xoa dịu trái tim đang run rẩy của mình, cậu hoàn toàn mất tỉnh táo khi anh đưa mặt lại gần hơn.

Cậu không tìm thấy Luna và Fel đang ở đâu, ngọn núi dù có chạy lên cũng thành chạy xuống. Những con người cậu nhìn thấy lần đầu tiên trong đời đều có thái độ thù địch, còn người đàn ông trước mắt thì lại đẹp trai đến chóng mặt.

Wayman giơ Tia lên cao như sắp ném cậu đi. Trong khoảnh khắc, thế giới quay cuồng và tầm nhìn của cậu ngày càng mờ đi.

“Ư ư…” - Phát ra một âm thanh yếu ớt rồi Tia cứ thế mà bất tỉnh.

Vẻ mặt Wayman bực bội khi anh nhìn con cáo đã bất tỉnh mà không cho anh câu trả lời anh muốn.

“Có vẻ nó đã ngất xỉu.”

Jeffrey dùng ngón trỏ và ngón cái nhấc một chân trước của con cáo lên như đang nhặt một tảng đá rồi thả ra. Đôi chân trước nhỏ bé không có sức lực rơi xuống.

“Đùa à?”

Wayman rất khó chịu, tóm lấy con cáo và lắc nó. Thân hình con cáo lắc lư qua lại bất lực như một con búp bê nhồi bông.

“Nó không được chết!”

Jeffrey vội vàng bám lấy cánh tay Wayman. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể tìm ra điều mình muốn nên đã ném con cáo ra phía sau.

“Ư á!” - Simon, người bất ngờ đỡ được con cáo rơi xuống, bồn chồn dùng cả hai tay đỡ nó lên.

Thân hình to lớn của anh ta không thể làm thế này thế kia mà chỉ giơ tay lên xuống liên tục. Giống như người bị ép phải nhận một quả bom vậy.

Wayman chỉ liếc nhìn con cáo đang yếu ớt trên đôi bàn tay to lớn của Simon rồi quay lưng lại. Cái nhìn thoáng qua dành cho Tia thật tàn nhẫn, ánh lên sự tiếc nuối.

“Đến dinh thự.”

Sau khi ra lệnh ngắn gọn, tay Wayman đã tháo dây cương ra. Vài giờ nữa trời sẽ sáng nên nếu xuất phát từ bây giờ, chúng ta sẽ có thể đến dinh thự vào sáng mai.

“Không diệt sạch tộc Cáo sao? Khi con cáo này tỉnh dậy, chúng ta có thể tìm ra nơi ở của nó. Chúng ta tìm thấy nó ở đây nên chắc nơi ở của nó cũng không xa lắm đâu.” - Jeffrey chỉ về phía ngọn núi xa bên kia. Sương mù giăng đầy đỉnh núi.

"Vậy thì. Định đợi cho đến khi nó thức dậy à? Tôi không muốn lãng phí thời gian nên hai người có thể nắm tay nhau đợi.”

Wayman khịt mũi theo hướng Jeffrey chỉ và khó chịu xua tay đi. Có cái cớ tốt như vậy nên chẳng có lý do gì để lang thang quanh những ngọn núi xa xôi đó.

Bây giờ đã xác nhận được sự tồn tại của tộc cáo nên phần còn lại rất dễ dàng. Việc cần làm là đe dọa con cáo đó, tìm ra manh mối và giao cho cấp dưới dọn dẹp. Xét thấy cáo nhỏ đang run rẩy mất tinh thần, chỉ cần đe dọa nó một chút thôi thì nó sẽ nhanh chóng sợ hãi và phun ra manh mối.

Hơn nữa, nếu tộc Cáo là những sinh vật tầm thường như vậy thì cũng không cần vội. Thật đáng ngạc nhiên khi nó thực sự tồn tại, nhưng thật lãng phí thời gian cho một sinh vật dường như không thể sử dụng sức mạnh của nó hợp lý chứ đừng nói đến việc nguyền rủa. Ngay khi đến dinh thự, anh có thể lập một nhóm kỵ sĩ và tìm kiếm ngọn núi.

"Vậy… Con cáo này phải làm sao đây?”

Simon, với cánh tay dang rộng và khóe miệng hạ xuống một cách kỳ lạ, hỏi với giọng ngơ ngác. Với bản tính nhẹ dạ cả tin, anh ta tin vào tin đồn ngay cả khi chỉ nhìn thấy sự thật về tộc cáo chỉ cách đó một nắm tay.

“Sao lại hỏi vậy. Trói hay kéo nó đến, tùy cậu.”

Wayman tặc lưỡi trước cảnh tượng đáng thương và nhanh chóng lên ngựa. Con ngựa đen giống tốt trung thành của anh đã khóc và chào đón chủ nhân của mình.

“Ý ngài là, là tôi ạ? Lỡ con cáo đó nguyền rủa tôi thì sao?”

Khóe miệng Simon kéo xuống sâu hơn khi anh nhảy cẩng lên. Ở bên cạnh, Jeffrey lẩm bẩm một mình rằng “Đồ xấu xa.” mà không để Wayman nghe thấy.

“Simon.”

“Vâng, sao ạ?”

“Nói thêm một câu nữa, người bị trói sẽ là cậu.” - Đôi mắt lạnh lùng nhìn Simon. Tay Wayman kéo chặt dây cương như thể đang kéo thòng lọng.

Simon chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy tới thu dọn hành lý chưa đóng gói bao gồm cả lều và túi ngủ. Ánh mắt của Wayman còn đáng sợ hơn cả lời nguyền của con cáo. Nhờ vậy mà việc đóng gói hành lý đã được hoàn thành trong chốc lát.

“Chúng ta xuất phát thôi.”

Như vậy họ rời khỏi khu rừng chỉ một ngày sau khi đến nơi. Mang theo một con cáo nhỏ có thể làm chiến lợi phẩm.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!