Chương 44

Chương 44

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


Nằm cuộn tròn trên tấm đệm đặt ở trên bàn, Tia chìm vào phiền muộn. Cậu vùi đầu suy nghĩ để Wayman không nhìn thấy. Điều này là do vào buổi sáng Wayman đã cau mày với chủ đề về con cáo và ấn đỉnh đầu cậu.

‘Anh nghĩ tộc Cáo không có cảm xúc sao.’

Tia càu nhàu trong lòng.

Nỗi lo lắng lớn nhất của Tia những ngày qua là việc biến thành người. Việc cậu không thể biến thành con người tiếp tục đọng lại trong tâm trí như một nỗi lo lắng. Nếu cậu sống như một con cáo con chứ không phải một con cáo trưởng thành, cậu sẽ không còn thuộc tộc Cáo nữa và sẽ chỉ là một con cáo bình thường. Và con cáo này cũng không lớn lên được.

Vì vậy cậu phải kiểm tra nó. Đối với Tia, đó là vấn đề sống còn. Nếu cậu không thể tự biến thành người thì có thể cậu sẽ bị đuổi khỏi quê nhà. Sở dĩ người trong làng chấp nhận cậu có thể là do lòng nhân từ của tộc trưởng, nhưng dù Tia có thiếu sót thì cũng nhờ vào việc cậu là thành viên của tộc Cáo.

‘Sao không được ta?’

Vấn đề ở địa điểm à. Hay cơ thể Tia có vấn đề gì đó? Nếu không phải cả hai thì có phải là do một hiện tượng bất thường nào đó xảy ra trong một ngày tồi tệ không? Cậu đưa ra nhiều giả thuyết nhưng không thể xác định được nguyên nhân cụ thể.

‘Dạo này là chuẩn nhất.’

Tia có một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp treo quanh cổ thay vì dây xích. Không giống như sợi xích buộc chặt và vừa vặn quanh cổ, dây của chiếc vòng cổ lại lỏng lẻo nên sẽ không có vấn đề gì nếu cậu biến thành người. Bây giờ chỉ cần đảm bảo thời gian được ở một mình là được.

Vấn đề là người đàn ông đó. Tia nhớ lại ngày hôm qua.

‘Đưa nó đến nhà ăn đi. Ta sẽ sớm xuống thôi.’

Wayman đưa ra chỉ dẫn cho May, người đến đón Tia vào đúng giờ ăn trưa. Mỗi bữa ăn, Tia thường đến phòng của mình trong khu nhà phụ hoặc ăn trong văn phòng của Wayman, nhưng đột nhiên cậu lại được đưa đến nhà ăn.

Lần đầu tiên cậu xuống nhà ăn có cảm giác giống như nơi tổ chức đám cưới chứ không phải nơi ăn uống. Rốt cuộc họ đã làm cái quái gì mà ngay cả những bức tường cũng lấp lánh thế này?

May đặt Tia với miệng há hốc xuống trên sàn cạnh bàn. Một khay đựng đồ ăn của Tia cũng được đặt trước mặt cậu.

Một lúc sau, Wayman đi xuống. Anh đương nhiên ngồi ở đầu bàn dài. Khi anh ngồi xuống, một người đàn ông đội chiếc mũ màu trắng trông ngộ nghĩnh phục vụ thức ăn cho anh. Cậu thấy bàn tay của người bày trí bữa ăn trước mặt Wayman hơi run.

Wayman bắt đầu ăn trong im lặng. Khoảng cách xa quá.

Tia ngậm khay vào miệng và đi đến chỗ ngồi của Wayman. Sau đó cậu ngồi dưới chân anh và ấn vào mắt cá chân của Wayman.

‘Gì.’

Anh nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng. Tuy nhiên, Tia đang lén quan sát và chỉ vào bàn. Nếu đã cho cậu đến đây thì dù không ăn cùng nhưng ít nhất cũng phải đưa cậu lên bàn ăn chứ? Thật quá đáng khi bảo cậu ăn ở góc sàn nhà lạnh lẽo này.

‘Ngươi nói muốn ăn cùng ta à?’

Wayman thậm chí còn đặt chiếc thìa đang ăn xuống và cười mỉa. Ánh mắt như nhìn tất cả những thứ gì đó những thứ không có thật.

‘Điên mất.’

Buồn quá đi. Bây giờ tranh luận xem có cho ăn chung hay không thì có ích gì nữa? Trong ba ngày qua, Tia đã ăn nhiều lần hơn trong văn phòng của Wayman. Bởi vì Wayman đã ra lệnh như vậy. Ăn ở bàn làm việc thì không sao, còn ở bàn ăn thì không được à?

‘Kao….’

Và nếu người đàn ông đó không bảo cậu làm vậy, Tia đã ăn cơm với May rồi. Tia không ăn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn và dùng móng vuốt cắm sâu vào miếng táo đã cắt để thể hiện sự bất mãn. Anh nghĩ cậu đã như thế trong khoảng năm phút. Wayman bực mình và ném cậu lên bàn.

‘Nếu dám vượt qua đây thì ngươi sẽ bị bỏ đói.’

Cùng với những lời trẻ con như vậy. Dù sao thì cậu cũng không có ý định qua đó.

Dù sao thì đó chính là lý do tại sao cả hai lại ở bên nhau trong giờ ăn. Cậu thực sự phải ở bên Wayman từ khi cậu mở mắt cho đến khi nhắm mắt lại. Anh chỉ nói là cần thiết chứ đâu có nói phải ở bên nhau như thế này cả ngày đâu.

Có những lúc Wayman đi vắng. Đó là lúc anh phải luyện kiếm hoặc có việc phải làm. Nhưng cứ trong mỗi khoảng thời gian như vậy, Tia lại ở trong văn phòng một mình. Điều gì xảy ra khi dây xích được cởi bỏ? Mặc dù chúng đã cố gắng hàng trăm lần ở văn phòng nhưng cậu vẫn không thể biến thành người được.

Cậu muốn ra ngoài thử nhưng lại không dám mở cửa vì sợ gây ra tai nạn như hôm trước. Trước hết, Tia còn không mở cửa ra được.

“Kao. Kao.”

Tia bực bội cào cào tấm đệm. Sự lo lắng của cậu càng kéo dài, cậu càng trở nên lo lắng hơn. Lúc đó, một bên đệm bị rách phát ra âm thanh lớn.

‘……?’

Âm thanh soàn soạt của đầu bút Wayman dừng lại. Bông và lông vũ nhô ra khỏi tấm đệm dày và phồng lên.

“Kao?”

Trong lúc cậu đang khẩn trương cố gắng dùng tay đóng lại phần bị rách thì móng chân của cậu đã bị mắc vào. Bông nhô ra nhiều hơn và lông vũ tung bay. Lời của người đàn ông nói rằng anh ta sẽ trừng phạt cậu nếu cậu dám phá phách lần nữa hiện lên trong đầu cậu. Tia xấu hổ và cố gắng rút móng vuốt ra.

“Ngươi không ở yên được à?”

“Kang!”

Cùng với lời nói giận dữ của Wayman, tấm đệm trượt ra khỏi móng vuốt. Và tấm đệm bay xa đi. Tia mất thăng bằng và ngã xuống lòng Wayman. Một chiếc lông vũ lơ lửng trong không trung đáp xuống đầu mũi cậu như một con bướm.

“Hắt xì!”

“…….”

‘A…?’

Mọi thứ tĩnh lặng trong chốc lát. Tia hắt hơi, sụt sịt và chớp mắt. Cậu có linh cảm không lành rằng cậu đang đặt chân đến một nơi không nên đến. Tia từ từ ngẩng đầu và nhìn lên. Wayman ảm đạm nhìn xuống.

‘Người đẹp trai nhìn từ dưới lên vẫn thấy đẹp trai.’

Khi cậu đang nhìn vào bộ hàm khỏe mạnh và nghĩ những suy nghĩ vô ích như vậy, Wayman hét lên với phía bên ngoài.

“Vào đây!”

“Thưa ngài! Ngài cho gọi ạ?”

Nghe thấy giọng nói giận dữ, người kỵ sĩ canh gác phía trước văn phòng vội vàng mở cửa bước vào.

“Ra ngoài.”

Cùng lúc đó, Tia bị ném đi.

“Kang…!”

Rơi vào vòng tay của kỵ sĩ, Tia chạm mắt kỵ sĩ bằng thân thể lộn nhào. Rầm. Cửa đóng rồi. Kỵ sĩ đặt Tia xuống sàn.

‘Đồ hẹp hòi!’

“Kao! Kao!”

Tia rụt rè hét lên từ dưới cánh cửa. Nhưng cậu cũng chỉ buồn trong giây lát thôi. Tia cảm nhận được rằng cơ hội của cậu cuối cùng đã đến.

Bị bỏ lại ở hành lang, Tia trước tiên nhìn lên kỵ sĩ đang canh cửa văn phòng. Anh ta trang nghiêm, đeo kiếm ở thắt lưng và đứng ngay cạnh cửa. Nói tóm lại, anh ấy dường như không quá để ý đến Tia.

‘Lặng lẽ… lặng lẽ….’

Tia đặt mông xuống sàn và chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.

“Kang. Kang.”

Sau khi di chuyển được một đoạn, cậu chạy xuống con đường đó. Dù giữa chừng có gặp người hầu nhưng họ chỉ thốt lên những câu cảm thán như ‘Trời ơi’ chứ không hề cố gắng bắt Tia. Tia đi xuống cầu thang và ra khỏi lối vào khu nhà chính, nhảy xuống bồn hoa trong vườn rồi trốn.

Tuy nhiên, thật khó để tìm một nơi không có người. Tia, người chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong vườn hoa và đảo mắt qua lại, quay vòng quanh tòa nhà chính và đi về phía sau tòa nhà. Và cậu phát hiện ra một con đường phụ có ít người qua lại.

Bên trong nối với con đường phụ trông như một khu rừng nhỏ. Cây cối, bụi rậm đung đưa như dòng nước chảy trong làn gió mùa hè trong trẻo. Làm sao lại có một nơi như thế này trong dinh thự? Cuối con đường này dường như được nối với một khu rừng khác.

Tia ẩn mình giữa những tán cây, giơ cao cánh tay lên trời. Cậu nhìn xung quanh. Không có ai ở đây.

‘Tốt.’

Tia hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt run rẩy và khép hai chân lại. Đây là vấn đề liên quan đến sự tồn tại của bản thân.

‘Làm ơn, làm ơn….’

Tia tập trung tâm trí lại. Và với một làn khói trắng, cậu ngay lập tức biến thành hình dạng con người.

“Ơ!”

Tóc hơi gợn sóng, tay chân trắng nõn. Đúng là cơ thể cậu rồi.

“Được rồi! Hứm…!”

Cậu cố hét lên một tiếng nhưng rồi lấy cả hai tay bịt miệng lại để không ai nghe thấy. Và ngay lập tức cậu lại biến thành cáo. Vì cậu đang khỏa thân nên sẽ có vấn đề lớn nếu có ai đó chú ý đến.

Trở lại làm cáo, Tia vui mừng đến mức nhảy cẫng lên như một con thỏ. Không có vấn đề gì với cậu cả. Rõ ràng nguyên nhân nằm ở không gian được gọi là văn phòng.

Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong cậu khi vấn đề khiến cậu bận tâm đã được giải quyết. Sự căng thẳng ở chân cậu, thứ mà cậu đã phải căng ra vì sợ không thể trở thành con người ở đây, cũng dịu đi. Vậy nên Tia đã không nghe thấy. Tiếng sột soạt từ phía sau. Và tiếng cỏ bị giẫm phải rất nhỏ.

*????*

Sau khi con cáo rời đi, Wayman tiếp tục điền vào giấy tờ mà anh đã dừng lại. Vì không có ai làm ồn nên cây bút di chuyển rất nhanh. Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh lại chuyển ánh mắt sang tấm đệm rách nát, không còn sử dụng được. Tấm đệm mà con cáo mang theo hàng ngày đã rách nát đến mức không thể sử dụng được nữa.

“…….”

Nhìn đống bông và lông vũ vương vãi trên sàn như lông cáo rung rinh, anh đặt bút xuống và gọi kỵ sĩ ngoài cửa vào.

“Vào đây!”

“Ngài cho gọi, thưa ngài.”

Kỵ sĩ mở cửa bước vào, cúi chào với tư thế hoàn hảo. Wayman nhìn tấm đệm rồi vẫy tay.

“Cho nó vào lại đi.”

“Vâng? Ngài nói gì ạ?”

“Còn gì nữa, con cáo….”

Wayman tiếp tục nói, rồi dừng và quay đầu lại. Không có con cáo nào xuất hiện bên ngoài cánh cửa đang mở. Khi cánh cửa mở ra, con cáo lẽ ra phải thò đầu vào nhìn anh với ánh mắt đáng thương, con cáo lẽ ra phải nhìn anh và rêи ɾỉ xin được vào, đã không còn nhìn thấy nữa.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!