Chương 30

Chương 30

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Trời bắt đầu mưa tí tách. Mùa mưa thường đến vào khoảng thời gian này hàng năm và năm nay cũng vậy.

“Lại nữa! Lại nữa!”

Tiếng la hét vang lên từ văn phòng của Công tước Arwin. Từ sáng đến chiều, tiếng ồn ào liên tục vang lên trong phòng làm việc của hắn ta. Sau một lúc yên tĩnh thì tiếng động lớn lại vang lên, rồi lại im lặng, v.v.

Không chỉ trong văn phòng, mà khi xuống ăn, khi đi vòng quanh các kỵ sĩ, đôi lúc hắn ta cũng tức giận và la hét lên. Cả dinh thự của gia tộc Carter đều ồn ào.

Vì tình trạng này mà người hầu trong dinh thự cảm thấy như đang đi trên một con đường đầy chông gai. Thư ký của Công tước Arwin, Roger, đã có một vết bầm xanh trên trán. Dù không cần ai nói thì họ cũng biết nguyên nhân của vết bầm tím đó.

“Lại trễ một bước rồi! Lại là chúng ta!”

Công tước Arwin đập mạnh cuốn sách dày lên bàn. Tay tôi run lên vì tức giận. Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu và nóng bừng lên như thể đang nguyền rủa ai đó.

“Than đá? Ngươi nói là than đá.”

“Vâng.”

Đây là điều đã được báo cáo nhiều lần trước đó nhưng Arwin vẫn hỏi lại. Thư ký Roger của hắn trả lời trung thực những câu hỏi như đã quen thuộc.

“Tại sao? Tại sao bọn khốn đó lại tìm thấy chứ..”

“Các kỵ sĩ gia tộc Baldwin đã đào trên một ngọn núi và tìm thấy than đá.”

“Ta hỏi tại sao!”

Bây giờ dù có hỏi tại sao thì Roger cũng không có gì để nói. Nhưng nếu anh nói rằng đó là kết quả của sự nhạy bén hoặc may mắn của Wayman Baldwin thì hắn ta sẽ nổi trận lôi đình.

Dù anh có trả lời thế nào đi nữa thì Công tước Arwin vẫn tức giận và mười phút sau hắn sẽ lại hỏi câu hỏi tương tự.

“…Họ đã phát hiện ra một mảnh than. Vẫn chưa biết được. Sau khi làm xong đường hầm, cũng có thể bỗng dưng không có gì bên trong.”

“Bỗng dưng? Nếu bỗng dưng đào thì có thể có cái gì đó tuyệt vời hơn xuất hiện sao? Không phải vậy sao?”

Hắn cười toe toét như một người mất trí. Dù có xoa dịu hắn ta thế nào đi chăng nữa thì tâm trạng của hắn chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.

“Thật sự chỉ là một mảnh nhỏ ạ.”

“Vậy nên. Sao các ngươi lại không tìm ra mảnh nhỏ đó! Tại sao! Rốt cuộc tại sao! Tại sao! Á-!”

Arwin hét lên như một kẻ điên. Ngay cả mái tóc của hắn ta cũng rối bù, khiến hắn trông giống như một kẻ điên vì khoáng sản. Hắn ném tất cả những gì mình có thể chạm vào. Những tấm đệm, bình hoa, tách trà thủy tinh và đồ gốm tương đối nhẹ nhập khẩu từ các nước khác đều vỡ tan khi va vào tường.

Một mảnh thủy tinh văng ra từ chiếc bình đã làm xước má Roger. Tuy nhiên, anh ta vẫn bình tĩnh đứng đó và chỉ lau đi vết máu rỉ ra.

“Haa, haa.”

Arwin tức giận hít một hơi thật sâu. Trong văn phòng gần như không còn gì nguyên vẹn sau nhiều lần bị ném và đập vỡ. Dù vậy Awin vẫn chưa hết giận.

Lại là Wayman. Tên Wayman đó đã vượt qua hắn. Điều đó khiến Awin không thể chịu đựng được. Wayman luôn đi trước Arwin 10 bước. Và khoảng cách đó không hề giảm đi dù đã mười hay hai mươi năm.

Mỗi lần Wayman đi ngang qua, ngọn lửa trong lòng lại sục sôi và những ngón chân hắn như bị thiêu cháy. Khi đứng trước khuôn mặt kiêu ngạo và cử chỉ ngạo mạn đó, hắn cảm thấy như muốn tung ra một cú đấm.

Đối với tên đó, mọi thứ luôn mở ra như thể đã chờ đợi. Vận may lớn nhất trên đời. Dường như nó tồn tại chỉ vì Wayman. Hoàng đế cũng quý trọng tên đó.

Để duy trì mối quan hệ thân thiết với hoàng gia, từ nhỏ Arwin đã trở thành người hầu nhỏ của Hoàng đế. Ông chỉ mơ ước rằng nếu tương lai đại hoàng tử trở thành hoàng đế thì hắn sẽ trở thành người nắm quyền thứ hai trong đế quốc. Khi đó, Wayman, cái gai trong mắt hắn, sẽ bị loại bỏ hoàn toàn khỏi đế quốc. Ông đã tự hứa với chính mình như vậy.

Mỗi lần Awin vào cung điện, cha hắn đều ôm vai hắn và hy vọng rằng ít nhất hắn sẽ chiến thắng được nhiều như Wayman.

Khi Arwin đấu tranh và vươn lên trở thành người bạn tâm giao thân thiết nhất của hoàng tử, Wayman còn không có ở đó.

Tuy nhiên, một tam hoàng tử đã bất ngờ trở thành hoàng đế. Wayman, người chẳng làm gì trong khi hắn nỗ lực, đã nhận được gấp đôi chỉ sau hoàng đế.

Sau đó, Wayman thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Arwin và chờ đợi hắn. Ngay cả trong giấc mơ, Arwin cũng không thể đánh bại Wayman. Wayman cao thượng ngồi đó và cười nhạo Arwin như thể tên đó chính là người vĩ đại nhất thế giới.

“Nhưng có một việc kỳ lạ ạ”

Roger, người đã nhặt một mảnh kính vỡ lớn trong số các mảnh vỡ và cất đi, đã nói rất cẩn trọng.

“Cái gì. Chỉ là nó không phải là vấn đề lớn thôi.”

“Có chuyện kể rằng nhờ tộc Cáo mà khu mỏ mới được tìm ra. Thông tin này đến từ người đánh xe của gia đình Baldwin.”

“Cáo? Tộc Cáo? Không tìm thấy nên quay về rồi mà.”

Arwin mở to mắt. Chính Arwin là người đóng vai trò cử Wayman đi tập trung vào chiến dịch diệt trừ tộc Cáo. Nếu có thể cử Wayman đi đâu đó thì hắn ta thậm chí sẽ bán cả linh hồn của mình. Khi Wayman rời thủ đô, dù chỉ trong giây lát, hắn ta vẫn không thở nổi.

“Hình như không phải vậy. Họ nói họ đã bắt được tộc Cáo. Đại công tước để con cáo đó bên cạnh ngài ấy.”

“Wayman? Nói vậy được sao? Tên đó ghét tất cả những thứ còn sống.”

“Tôi chắc chắn. Dường như có rất nhiều cuộc bàn tán ngay cả giữa các thành viên trong gia tộc Baldwin.”

Roger đã rất cẩn thận. Vì chủ nhân của anh ta phản ứng thái quá trước những thông tin dù là nhỏ nhất về vị Đại công tước nên anh ta cần phải cẩn trọng. Nhưng để giúp hắn ta bình tĩnh lại thì thông tin mới là chắc chắn cần thiết.

“Tôi nghe nói có lần ngài ấy đã gọi một thần quan đến dinh thự của mình. Tôi đoán là nó có thể liên quan đến tộc Cáo.”

“Thần quan…?”

Arwin trợn mắt. Wayman không tin vào Thần linh. Tên đó không đến thần điện và ngay cả khi bị thương, hắn cũng sẽ không bao giờ gọi thần quan. Thậm chí còn nghĩ đó là điều không may mắn. Tên đó đang hành động như thể mình là một vị thần vậy. Arwin túm lấy cổ áo Roger và kéo anh ta lại. Và thì thầm như thể đang nghiến răng.

“Hãy săn lùng tên thần quan đó. Dùng bao nhiêu tiền cũng được nên càng nhanh càng tốt. Biết chưa?”

“Vâng, tôi sẽ đến tìm ngay ạ.”

Cả cha và ông nội của Công tước Arwin đều không vượt qua được gia tộc Baldwin. Nhưng hắn ta thì khác. Hắn chắc chắn sẽ hạ bệ gia tộc Baldwin.

***

Mưa lớn trút xuống dinh thự của gia tộc Baldwin. Cơn mưa rơi từ hôm trước dần trở nên nặng hạt hơn, không khí trong dinh thự cũng ẩm ướt. Sấm sét luân phiên trên bầu trời đen kịt từ sáng sớm.

“Ham~.” - Có lẽ vì trời đang mưa nên con cáo ngáp và ngủ cả ngày.

Wayman không thích những ngày như thế này. Bởi khi thời tiết xấu, những hiện tượng kỳ lạ chết tiệt đó lại càng mạnh mẽ hơn.

“Mưa sẽ không tạnh một thời gian.”

Rhonda kéo rèm xuống trong văn phòng. Có rất nhiều việc phải làm nhưng thời tiết xấu nên cô chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

“Hôm nay kết thúc ở đây.”

Như thể đọc được suy nghĩ của Rhonda, Wayman đột nhiên ra lệnh cho cô tan làm. Khuôn mặt của cô ấy trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

“Vẫn chưa đến giờ ăn trưa à?”

Bầu trời âm u nhưng thời gian đã sắp đến mười hai giờ.

“Một kỳ nghỉ năm ngày. Hàng năm vào khoảng thời gian này họ đều cho người trong dinh thự nghỉ mà.”

Gia tộc Baldwin đã cho họ một kỳ nghỉ trùng với mùa mưa. Hầu hết người làm thay phiên nhau nghỉ trong mùa mưa, chỉ để lại những người cần thiết. Ngài ấy khá hào phóng trong kỳ nghỉ hè. Nhưng năm nay, tình hình có chút không ổn.

“Hiện tại chúng ta đang bận rộn với công việc khai thác. Nếu tôi cũng nghỉ thì chẳng phải ngài sẽ có quá nhiều việc cần làm sao?”

“Tôi sẽ lo việc đó, nên đi đi. Hay là cô không tin tưởng tôi?”

“Không thể tin được! Ngài biết tôi tin tưởng và trông cậy vào ngài đến mức nào mà, thưa ngài."

Rhonda tiếp tục nói thật nhanh. Thực sự, ngay khi cô nghe tin mình được tan làm thì hình ảnh chú mèo Mary đang đợi cô ở nhà, tự động hiện lên trong tâm trí cô. Trong trí tưởng tượng của mình, Rhonda cho Mary ăn, chơi thỏa thích với đồ chơi, rồi ôm nó và ngủ thϊếp đi trên chiếc ghế bành trong phòng khách.

“Nếu ngài nói như vậy.... Ngài nghiêm túc chứ, thưa ngài?”

Không đời nào Ronda lại bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời như vậy. Cô xác nhận nhiều lần.

“…Ừ.”

Wayman nhìn Rhonda với đôi mắt khô khốc và trả lời. Hàm dưới bị mất một cách gớm ghiếc của Rhonda kêu lạch cạch mỗi khi cô ấy nói. Những thứ giống như bào tử màu đen xung quanh cằm cô rung rinh như những tia nước nhỏ và đang cố gắng bò về phía Wayman.

Thứ bao quanh cằm Rhonda là một đầm lầy sâu chứa đầy nước đen. Nó di chuyển chậm rãi như một loài thực vật dai dẳng sống dưới đáy bùn.

“Đi nhanh đi.”

Wayman lật giở các tài liệu và cố gắng phớt lờ chúng. Ngay cả khi Rhonda quay lại và thu dọn hành lý, Wayman vẫn có thể cảm thấy được những chuyển động ngọ nguậy đang hướng về mình.

Chúng giống như những sinh vật sống có bản ngã. Hay như cây thường xuân mở rộng lãnh thổ, khoảng cách dần được thu hẹp.

“Ha-am.”

Con cáo nằm dài trên bệ cửa sổ ngáp dài. Nó chớp chớp đôi mắt ngái ngủ với khuôn mặt sưng vù vì ngủ quá nhiều. Khuôn mặt dính ghèn của nó trông đặc biệt nhem nhuốc.

“Thì ra không có gì khác ngoài ngủ.”

“Khư!”

Con cáo muốn bác bỏ giọng nói thương hại của Wayman, như thể điều đó thật không công bằng, nhưng vì đang nửa tỉnh nửa mê nên chỉ có thể nghe thấy được một âm thanh như bị nghẹt mũi.

“Ham….”

Con cáo lại ngáp một lần nữa, áp mặt vào tấm rèm và duỗi người. Cái đuôi to bằng cơ thể nó dựng lên. Đôi mắt xanh đầy ngái ngủ nhìn Wayman.

“Gì.”

Bất chấp câu hỏi gay gắt, con cáo vẫn không tránh ánh mắt của anh, nó chỉ nhìn Wayman và từ từ chớp mắt. Trong khi đó, những bào tử dai dẳng từ cằm của Rhonda di chuyển về phía Wayman. Chúng đi dọc theo cơ thể Rhonda, qua đôi giày của cô và cuối cùng chạm tới sàn nhà.

Bốp.

Con cáo đang nhìn Wayman đã di chuyển đến bàn chỉ sau hai bước nhảy vọt nhẹ nhàng.

“Hừ hừ….”

Con cáo xoay người trên bàn như một chú chó con đang mắc cái gì đó. Có tiếng móng vuốt chạm vào gỗ gụ.

Phịch.

Con cáo ngã phịch xuống bàn. Phần gáy của con cáo nằm nghiêng chạm vào cổ tay đang cầm bút của Wayman.

“Đi chỗ khác…”

Đôi mắt của anh mở to khi đang đẩy nó ra và bảo nó đi chỗ khác.

“……!”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!