Chương 19

Chương 19

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Kao…!”

Tia đang ngồi trên khung cửa sổ, cố gắng mở cửa sổ khi cậu cảm thấy không khí ngột ngạt. Nhưng dù cậu có đặt cả hai chân trước vào kính và rêи ɾỉ, cửa sổ vẫn không nhúc nhích. Khi nhìn lại, cậu thấy Wayman đang nhìn mình một cách đáng thương.

“Khịt. Khịt.”

Tia hếch mũi lên và hít một hơi không khí. Thay vì vẩn đυ.c thì không khí lại trong lành. Đến lúc đó cậu mới nhận ra là Wayman nói vậy để bắt lỗi cậu.

Mặc dù có vẻ ngoài đẹp trai nhưng người đàn ông đẹp trai này lại có chút hay soi mói. Đôi khi anh phàn nàn về không khí ngột ngạt, lúc thì phàn nàn về việc lông cậu bay tứ tung, và thỉnh thoảng anh cũng phàn nàn về việc Tia di chuyển.

“Làm gì đó đi. Đau đầu quá.”

Lần này cũng vậy. Chỉ một sắc mặt lúc đau đầu của anh cũng trông cực kỳ bảnh bao và kiêu ngạo.

“Ư…. ư….”

Khi được bảo hãy làm gì đó, cậu cố gắng di chuyển xung quanh nhưng Tia bé nhỏ không thể làm được gì. Khi cậu nhìn xuống trong tuyệt vọng, Wayman ngay lập tức tặc lưỡi và lật tài liệu. Cậu rất thất vọng vì ánh mắt anh đã dời khỏi mình.

‘Ngầu quá.’

Nhìn Wayman đang chăm chú vào công việc của mình, Tia để lại một nhận xét ngắn gọn trong đầu. Người đàn ông khi làm việc thật tuyệt. Ngay cả sau khi ngồi hàng giờ, tư thế của anh vẫn ngay thẳng, và sống mũi cao với góc nghiêng cũng rất đẹp.

Mọi người đều mong muốn có một người như vậy. Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy điều gì giống như việc bị người khác ghét bỏ trong cuộc đời người đàn ông này.

“Gì đấy?”

Có phải do cậu nhìn quá lộ liễu hay không? Wayman cau mày và quay lại. Tia đập bàn chân trước như bị lửa đốt. Cậu cảm thấy xấu hổ, giống như một người bị phát hiện ra ý định thực sự của mình.

“Cũng không phải chuột mà nhìn trộm cái gì.”

Wayman như có như không trách mắng và ngoắc ngón trỏ một lần. Tia nhảy tưng tưng như một quả bóng đến chỗ anh. Khi cậu trèo lên bàn thì cảm thấy thật tuyệt khi được nhìn thấy khuôn mặt của anh ở cự ly gần.

“Hừm.”

Wayman gọi Tia lại và không nói gì. Anh chỉ chống cằm và nhìn chằm chằm.

Người đàn ông không còn đến vào ban đêm nữa. Tuy nhiên, giống như cách anh nhìn Tia mỗi đêm, thỉnh thoảng anh cũng nhìn chằm chằm vào cậu như thế này.

Lý do Wayman quan sát Tia là để giám sát đề phòng cậu bỏ chạy. Hoặc cậu đã nghĩ đó là để đo kích thước của mình trước khi bắt và ăn cậu.

Nhưng người đàn ông lại nói rằng anh sẽ nuôi Tia.

‘Vậy lý do anh ta đến đây mỗi tối là gì?’

Câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng nó không thành vấn đề. Tia thích người đàn ông đẹp trai. Người ta nói rằng mọi thứ trong dinh thự này đều thuộc về người đàn ông đó. May ngày nào cũng nói với cậu rằng mọi thứ cô đưa cho Tia đều là sự quan tâm của Wayman, chủ nhân của dinh thự này. Nhờ vậy mà sự yêu mến của cậu dành cho Wayman ngày càng tăng lên.

“Kao….”

Tia đang nhịp chân vì Wayman chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt của anh đặc biệt sắc bén nên dường như anh biết tất cả mọi thứ.

“Nghe nói ngươi có thần lực.”

“…!”

Đôi mắt xanh của Tia mở to bất chấp giọng nói khô khan mất hứng. Cậu không biết chính xác thần lực nghĩa là gì, nhưng cậu đại khái đoán rằng nó có nghĩa là có một loại năng lực nào đó.

‘Từ mình sao?’

Mắt Tia sáng lên chỉ vì cậu có thứ gì đó.

“Đừng có sáng mắt lên. Nó nhỏ như phân chuột vậy.”

Wayman ấn sống mũi Tia. Tia dùng chân xoa xoa chỗ tay anh chạm vào. Không hiểu sao, phần đó lại nóng như thể bị đốt cháy.

“Ta nghe nói ngươi có thể thanh lọc môi trường xung quanh một chút nên mới mang ngươi vào văn phòng.”

Thanh lọc? Tia nghiêng đầu.

“Vậy thì không phải ngươi nên làm đúng khả năng của mình à?”

Lần này cậu nghiêng về hướng ngược lại. Wayman nhướng mày và thở dài như thể thế là đủ.

“…Quay vòng.”

Tia quay người lại không chút do dự. Cậu có được một chiếc giường ấm áp và một bữa ăn thịnh soạn mỗi ngày, vậy tại sao cậu lại không thể làm điều này cho anh chứ?

Hôm nọ, có người hỏi người đàn ông rằng cậu có phải là cáo cưng của anh không. Nếu cuộc sống của một con cáo cưng là thỉnh thoảng làm những gì được yêu cầu trước mặt người đàn ông đẹp trai như vậy thì cũng không tệ.

Cười nhạt.

Sau khi quay vòng theo yêu cầu, Wayman chống cằm và mỉm cười. Dường như sao băng đang rơi xuống khắp nơi. Như thể bị ánh sao làm mờ mắt, chỉ có thể nhìn thấy được người đàn ông đó.

“Kao! Kao!”

Tia bắt đầu quay vòng vòng. Cậu muốn nhìn đi nhìn lại khuôn mặt tươi cười của người đàn ông đó. Ngay cả một nụ cười nhỏ cũng có thể khiến cậu ngây ngất, nhưng nếu anh cười thật tươi thì cậu sẽ hạnh phúc biết bao. Lông cậu bay tán loạn như một trái tim đang lơ lửng không làm chủ được.

“Dừng lại!”

Tia đang quay bốn vòng liên tiếp dừng lại khi nghe thấy giọng của Wayman. Nếu lúc nãy là vì sự mê hoặc thì lần này vì cậu chóng mặt nên đã nhìn thấy tất cả các vì sao.

“Hộc, Hộc.”

“Lông bị thổi bay kìa. Dù sao thì cũng ngốc thật.”

Tia ngồi phịch xuống và nín thở bên cạnh Wayman đang cáu kỉnh. Đuôi Tia cụp xuống dưới bàn khi bị chê là ngu ngốc.

Khi cậu đang rụt cổ nghĩ đến việc bị mắng thì Rhonda gõ cửa bước vào.

“Buổi sáng tốt lành, thưa ngài.”

Rhonda ôm một đống tài liệu bước vào và tràn đầy sức sống chào buổi sáng.

“Xin chào. Hôm nay cũng gặp nhau nhỉ? Nhóc đã ăn sáng chưa?”

Rhonda nhất quyết chào Tia khi bước vào. Tia đang nín thở cũng vẫy đuôi tỏ vẻ quen biết.

“Hôm nay không có gì đặc biệt để báo cáo ạ. Và họ nói rằng muốn tăng lượng mua khoáng sản ở Vương quốc Heiman.”

“Chắc là mệt lắm.”

Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, Tia nghiêng đầu và ngó nghiêng xung quanh. Vì cậu chưa từng học chữ đàng hoàng nên cậu tò mò không biết nó có nghĩa là gì.

Tia không có người giám hộ chăm sóc nên học rất chậm. Bởi vì điều này, cho dù bây giờ đã trưởng thành nhưng cậu vẫn còn non nớt trong cách đi săn và cũng chưa thể học hết cách viết. Cậu hầu như không thể đọc được những từ dễ dàng. Vì thế mà cậu bị trêu là đồ mù chữ và cậu lại càng ngưỡng mộ vị tộc trưởng thích đọc sách hơn.

“Có muốn xem không?”

Rhonda đưa ra một xấp tài liệu khác mà cô đang kẹp dưới cánh tay.

“Kao!”

Và Tia giật mình khi vừa nhìn thấy trang đầu. Nó được vẽ hình một con hổ thay vì chữ viết. Hoa văn. Hoặc khuôn mặt của con hổ có bị mắc kẹt trong khung ảnh rất dũng cảm và hung dữ. Trong khoảnh khắc, đôi mắt sáng của con hổ sắp vồ lấy cậu trong hang động hiện lên như một tia chớp. Tia giật mình nhảy dựng lên và định chui xuống gầm bàn.

“Không thể ngồi yên được sao? Hửm?”

Wayman tóm lấy gáy Tia khi cậu sắp ngã và mắng cậu trước khi thả cậu đi. Tia vừa đáp xuống bàn, từ từ đi ra xa khỏi Rhonda.

“Ư ư.”

“Điều gì khiến ngươi rùng mình khi nhìn thấy gia huy của người khác vậy?”

“Có vẻ nó sợ con hổ lắm ạ.”

“Thật nực cười. Chỉ biết giật mình khi nhìn bức tranh thôi à? Ngươi chỉ biết quay vòng và đưa tay ra thôi à. Cũng có phải nuôi chó đâu.”

Wayman liếc nhìn Tia với ánh mắt không hài lòng và tặc lưỡi.

“Ôi trời, nó cũng đưa tay cho ngài ạ? Nói đúng ra là nó nghe hiểu lời ngài nói. Tôi cũng thử một lần được không ạ?”

Rhonda lau lòng bàn tay vào áo khoác và đưa chúng ra. Cô ấy rất yêu động vật và đang nuôi một con mèo ở nhà. Tất cả các loài động vật có lông đều đáng yêu.

“Cáo ơi, tay.”

“….”

“Hửm…? Tay.”

Tuy nhiên, con cáo không đưa chân trước ra mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Rhonda.

‘Sao tôi phải làm vậy?’ - Khác với lúc rêи ɾỉ vì sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng dường như đã nói như vậy.

“Không đưa nhỉ…?”

Wayman chỉ nhìn Rhonda đang có vẻ bối rối, rồi đưa tay ra.

“Tay.”

Mặc dù giọng nói cứng nhắc và không có chút ấm áp nào, nhưng chân trước của con cáo vẫn giơ lên

nhanh như chớp. Rhonda nhìn thấy cậu và lại giơ lòng bàn tay lên một lần nữa.

“Cáo ơi. Chị cũng muốn tay.”

“Kaoo….”

Con cáo gập cả hai chân trước lại và giấu chúng vào trong cơ thể như không muốn để lộ ra ngoài.

“Trời ạ. Chắc là nó không muốn đưa tay cho tôi. Nó có kén chọn người đưa tay không ạ?”

“Mặc dù ngu ngốc nhưng có vẻ nó biết đồ ăn của mình đến từ ai.”

Wayman mỉa mai nói một mình. Nhưng tâm trạng của anh có vẻ không tệ chút nào. Rhonda không bỏ cuộc và đưa tay còn lại ra. Cô muốn chạm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn, đầy lông và dày đó.

“Nếu không thích đưa tay thì chúng ta bắt tay nhé?”

“……”

Ngay cả khi làm việc, cô ấy cũng giống như một chiếc máy ủi và không bao giờ bỏ cuộc. Con cáo có vẻ khá khổ tâm, sau đó rút một bên chân trước ra và lén lút đưa cho Wayman. Nó được đặt trên cánh tay của Wayman như một con dấu hơn là chìa ra. Tất nhiên, nó đã bị ném xuống ngay khi cậu đặt lên.

Con cáo đáng yêu trở nên phụng phịu rồi lại lần nữa giấu đi bàn chân trước của mình, Rhonda bật cười đi về chỗ ngồi và bắt đầu phân loại tài liệu.

“Nhưng khi nào con cáo đó sẽ trở thành người ạ? Nếu nó là một cá thể nhỏ không thể biến đổi, nghĩa là một ngày nào đó nó sẽ trở thành người.”

“Có lẽ sẽ mất vài năm. Nhưng đó cũng có thể là lời nói nhảm.”

Wayman nghĩ rằng việc tộc Cáo được cho là tuyệt vời lại tầm thường đến vậy, rõ ràng là các chi tiết khác của truyền thuyết cũng đã bị phóng đại. Việc chúng có trí thông minh cao hơn các loài động vật khác có thể đã bị xuyên tạc là có thể so sánh với con người, và hơn thế, người ta còn xuyên tạc rằng chúng có thể biến thành con người. Nhưng trên thế giới lại có nhiều người tin vào truyền thuyết hơn.

“Ngài không tò mò nó trông như thế nào sao ạ? Họ nói nó rất đẹp.”

“Đến mức đó à.”

“Là con cái hay con đực. Nhìn đẹp như vậy thì chắc là con cái rồi.”

Rhonda ậm ừ. Cô nhìn con cáo sáng bóng màu kem. Đôi mắt tròn và các đường nét trên khuôn mặt rất dễ thương, khiến nó trông giống như một cô gái.

“Là đực.”

Nhưng Wayman đã kết luận mà không cần nhìn.

“Sao ngài biết ạ?”

“Nó khác mà.”

Phần sau cây bút của anh hướng về phía con cáo.

“…..?”

Con cáo cúi đầu theo hướng bút chỉ, bỏ chạy về phía khung cửa sổ.

“Kao! Kao!”

Con cáo giận dữ sủa. Nó cũng dùng bàn chân trước đập vào khung cửa sổ, giống như một người đập lòng bàn tay lên bàn. Tuy nhiên, tiếng sủa của con cáo giống như một con chó con sủa gâu gâu, và tiếng đập vào khung cửa sổ cũng giống như tiếng gõ cửa.

“Nó đang phản đối sao?”

Giọng điệu như thể anh đang thắc mắc liệu đây có thực sự đang phản đối hay không. Wayman mở miệng với giọng điệu lạnh nhạt.

“Nếu vậy thì sao. Vì nhỏ quá nên không thấy được.”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!