Chương 16

Chương 16

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Vì mới tỉnh dậy nên cậu không hiểu nội dung cuộc trò chuyện trước đó, nhưng cậu hiểu rõ từ ‘nuôi nó’ giữa những từ khó như thần lực và sách cũ.

‘Định nuôi mình…?’

Đôi mắt của Tia nhanh chóng lấp lánh. Cậu nghe nói đôi khi con người nuôi động vật như con cái của họ. Đây là câu chuyện Luna kể cho cậu khi cô bé giải thích câu nói tục ‘Số chó còn sướиɠ hơn người’.

Khoảng sáu tuổi. Tia cái gì cũng không biết đã nhìn thấy bạn bè cùng cha mẹ về nhà sau khi chơi đùa, và cậu từng hỏi rằng không có ai muốn nuôi cậu sao.

‘Gì? Nuôi mày á? Ai ngu đâu mà lại muốn chăm sóc mày? Tốt hơn thì mày nên quách đi.’

‘Không thấy bộ dạng nó hả. Chậc chậc.’

Cha mẹ mỗi người nắm một tay Fel, chỉ tay như thể họ đang dè bỉu cậu. Khi Fel không muốn đi theo và nói rằng muốn chơi tiếp, mẹ Fel đã vòng tay ôm lấy con mình rồi nhanh chóng biến mất. Ngay cả sau khi họ biến mất, Tia vẫn ngồi xổm xuống và chà xát cát một lúc lâu. Không biết tại sao mà mặt cậu nóng bừng lên vì xấu hổ.

Và bây giờ mặt cậu nóng lên theo một cách khác. Sao lại nói sẽ nuôi cậu chứ. Mọi người đều bận tránh Tia vì sợ bị liên lụy, nhưng anh ta lại nói là sẽ nuôi cậu sao.

‘Nhưng mà tưởng mình là cáo con à? Vì mình đáng thương sao?’

Người ở đây nhầm Tia là một con cáo con. Điều đó không đáng kể vì cơ thể của cậu đã không phát triển nhiều khi ở hình dạng cáo. Có phải anh ấy muốn bảo vệ bản thân đứa nhỏ khi lang thang trong rừng? Nhưng so với việc đó thì người đàn ông này rất mang tính thù địch..

Dù vậy.

‘Hoàng đế đã bảo anh ta nuôi mình mà.’

Tia ít nhất cũng biết hoàng đế là gì. Người cao nhất trong thế giới loài người. Một người như thế đã bảo anh hãy nuôi cậu thay vì ăn thịt cậu.

Cho cậu thức ăn và chiếc giường ấm cúng. Tất cả những điều đó có phải là thiện chí thuần túy hay không. Khi suy nghĩ của cậu đến mức đó, cậu cảm thấy xấu hổ vì những ngày qua mình thậm chí không ăn gì vì sợ bị bắt làm thịt.

Người đàn ông bắt cậu trong rừng trông rất hung dữ nhưng điều đó đã được gác lại. Anh ấy vả mặt những người chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì về tộc Cáo. Tộc Cáo chắc hẳn rất thần kỳ và họ có thể tò mò về nhiều thứ khác nhau khi cố gắng nuôi dưỡng chúng.

Theo như Tia biết thì nuôi dưỡng đồng nghĩa với việc phải sống chung, và điều đó đủ để lay chuyển sự thiếu thốn của Tia và biến nó thành sự phấn khích.

“Tôi tin bệ hạ sẽ hiểu. Tôi sẽ đưa ra một yêu cầu.”

Vị thần quan nói với giọng điệu ôn hòa nhìn Tia, người đang chớp mắt.

Người đàn ông với mái tóc dài tới vai có dáng người nhỏ nhắn. Nếu không nhìn rõ mặt thì sẽ nhầm hắn ta là một cậu bé chưa trưởng thành.

Khi chạm mắt với hắn ta, Tia co rúm người lại. Đôi mắt đầy tham vọng và cái miệng dán bên dưới trông thật nhỏ mọn. Trên má cũng có những vết sẹo ở nhiều nơi.

‘Vậy là người đàn ông đẹp trai muốn nuôi mình, còn người đàn ông xấu xí đó muốn bắt mình đi?’

“Kao…?”

Tia nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông một lần nữa. Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn không có cảm giác dễ chịu, hơn hết, đôi mắt lộ ra sự tham lam khiến cậu thật khó chịu.

‘Không được!’

“Kaoo!”

Tia đứng dậy khỏi giường như thể bị đau và nhảy xuống. Sau đó, cậu chạy đến chỗ người đàn ông đẹp trai và móc móng vuốt của mình vào ống quần của anh.

“Gì đấy.”

Wayman nhìn xuống Tia như muốn hỏi ‘Nhóc điên à’. Tia ngước nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.

“Kao! Kao!”

‘Không muốn đi. Người đó xấu quá à’

Khi Wayman không có phản ứng gì, Tia bám lấy chân anh. Cậu như được khích lệ vì người đàn ông đó đã không gạt chân cậu đi ngay lập tức. Giống như một con ve sầu trên cây cổ thụ.

“Haha. Chắc là ngươi ngại người lạ. Không sao đâu. Ta là người tốt mà.”

Vị thần quan khuỵu gối và giao tiếp bằng mắt với Tia. Hắn ta thậm chí còn đưa tay ra như thể muốn trở thành bạn bè với cậu. Tay áo dài của bộ thần quan chạm sàn, nhưng hắn không quan tâm và cố gắng giao tiếp bằng mắt với Tia.

“Ư grừ grừ….”

Tuy nhiên, Tia đã trốn sau chân Wayman và gầm gừ đe dọa hắn. Cậu duỗi thẳng lưng, nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn. Và tất nhiên là không ai cảm thấy bị đe dọa bởi điều đó.

Tia không làm điều này chỉ vì vẻ ngoài của người đàn ông. Một chiếc thắt lưng có gắn đồ trang trí được buộc quanh thắt lưng của vị thần quan, và vật trang trí đó không gì khác chính là lông của một con chồn. Đã vậy còn là một con chồn bạc quý giá. Cho dù mùi cơ thể đã được loại bỏ hay xử lý bao nhiêu đi chăng nữa thì nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra được.

Để một con chồn bình thường có thể trở thành một con chồn bạc, nó phải tồn tại bằng cách tiếp nhận năng lượng của ngọn núi trong hơn 100 năm. Đã có một vài sinh vật như vậy.

Cáo cũng ăn thịt động vật hoang dã nhưng chúng có những quy tắc riêng. Nó không săn những con chồn bạc hay những con rắn trắng hàng trăm tuổi. Đó là sự tôn trọng cho những năm tháng mà chúng phải chịu đựng.

“Lại đây xem nào. Ngươi ổn không. Ta là thần quan của Nữ thần Flora. Ta không phải người nguy hiểm đâu.”

Vị thần quan phát ra âm thanh u chu chu bằng miệng như thể đang gọi một chú chó con. Chiếc đuôi chồn bạc trên thắt lưng của hắn ta đung đưa. Đồng tử của Tia cũng run rẩy. Cắt toàn bộ phần đuôi và đeo vào. Kinh khủng đến nỗi vài sợi râu ở hai bên mũi cậu cũng run rẩy theo.

Tia bây giờ đã hoàn toàn lẩn trốn sau chân Wayman.

Wayman cười khẩy khi nhìn vào cái đuôi nhô ra cạnh chân mình. Nó không thể giấu toàn bộ thân mình được, và cái đuôi của nó thò ra ngoài trông giống như một miếng bánh mì thơm ngon. Cái đuôi trông giống chiếc bánh sừng bò, trông như thể sẽ bị nát nếu anh dẫm lên.

“Không thích à?”

Wayman nâng cằm lên. Con cáo di chuyển chân, nó sẽ đi theo bất cứ nơi nào anh di chuyển. Việc tuyệt vọng bám víu vào mặc dù có bị kéo lê cũng không tệ. Vị thần quan mỉm cười lúng túng khi nhìn con cáo đang rũ rượi giữ và cắn chiếc quần của anh.

“Không, không thể nào.”

Anh cười ngặt nghẽo và áp mặt vào Tia. Miệng hẹp và mũi to. Và những chấm đen như hạt vừng trên mũi lại càng lộ rõ

hơn.

‘Ghê quá.’

“Kao!”

“Á!”

Tia vung chân trước mà không nhận ra. Và rồi cậu nhảy dựng lên vì ngạc nhiên với chính mình. Có ba đường ngắn màu đỏ trên sống mũi của vị thần quan. Máu rỉ ra từ một đường màu đỏ tươi.

Đây là lần đầu tiên cậu làm tổn thương người khác nên cơ thể cậu cứng đờ.

Trái ngược với Tia, tiếng cười phát ra từ môi Wayman. Khi nhìn thấy mặt thần quan đỏ bừng và không hề tức giận, anh không khỏi bật cười.

Mấy tháng qua đã thấy điều gì thú vị như thế này không? Có lẽ là không. Đây có phải là con cáo chỉ biết rêи ɾỉ và cố gắng trả tiền ăn không vậy?

“Ồ, làm sao đây? Sứ giả của Thần linh thậm chí còn không muốn nhìn vào thần quan của Thần.”

“Cái này…!”

Khi Wayman quay lại nói với giọng điệu thật đáng tiếc rằng cậu là sứ giả của Thần linh hay gì đó, khóe miệng Belial run lên.

“…Có thể là ngươi đã quá quen với những điều xấu xa nên không thể cảm nhận được khí lực của mình. Không sao đâu. Điều này sẽ thay đổi khi ngươi tự mình cảm nhận được sự linh thiêng của thần điện. Việc cảm nhận được thần lực từ một con cáo là bằng chứng cho thấy nó phải được bảo vệ trong thần điện của chúng tôi. Nếu là vì bệ hạ nhờ vả thì chúng tôi sẽ trực tiếp nói cho ngài ấy biết. Hoàng gia sẽ tôn trọng ý kiến

của thần điện.”

Wayman định nói với hắn rằng hắn mới là kẻ xấu xa nhất, nhưng anh đã dừng lại. Vị thần quan cố gắng che giấu sự thật rằng lượng thuốc của mình đã tăng lên và tỏ ra tự tin. Nó chỉ trở nên buồn cười hơn khi hắn ta nói những điều vô nghĩa và có thêm vết sẹo do móng vuốt để lại trên mặt.

Ánh mắt khó chịu của Wayman nhìn vào không trung rồi nhìn vào vị thần quan. Ánh mắt như đang nhìn một con ruồi khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

“Kinh phí hoạt động mà thần điện nhận được từ hoàng gia. Ngươi nghĩ nó đến từ túi của ai?”

Tiếng cười nhạo xen lẫn trong từng giọng nói. Wayman không quyên góp như những quý tộc khác. Anh đã không cầu nguyện và tìm kiếm đến Thần linh ngay cả khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, tiền của Wayman được tính vào quỹ hoạt động mà thần điện nhận được từ hoàng gia hàng năm. Anh là người nộp thuế nhiều nhất ở đế quốc này. Có rất nhiều quý tộc dùng đủ loại thủ đoạn để trốn thuế và hơn một nửa số tiền mà hoàng gia quản lý là của anh.

Lý do khiến hoàng đế đặc biệt thân thiện với Wayman ngoài việc là bạn thân thì còn bao gồm các vấn đề về tài chính. Đây là một sự thật mà mọi người đều biết. Wayman có tài năng bẩm sinh trong việc quản lý tiền bạc.

“Tôi ghét các người. Nhưng tôi dâng tiền cho Thần là vì giữ lễ nghĩa với ngài ấy.”

Wayman cuộn ngón giữa và ngón cái lại tạo thành hình đồng xu và lắc nó, giống như một tên lưu manh trên thương trường.

“Tại sao ngươi không ra ngoài trước khi sự từ bi của ta cạn kiệt và cắt đứt số tiền đó?”

Belial định nói điều gì đó nhưng lại ngậm miệng lại. Ngay cả hoàng đế cũng không thể tùy tiện làm điều này trong thần điện, nhưng nếu Đại công tước Wayman can thiệp thì không biết anh ta lại làm ra chuyện gì nữa. Sự tự tin mà hắn miễn cưỡng tạo ra dần dần biến mất trước thái độ kiêu ngạo của vị Đại công tước.

Hắn dùng lòng bàn tay vuốt sống mũi của mình. Máu chảy ra. Thần lực của hắn có năng lực lớn nhất là chữa lành, nhưng hắn không thể chữa lành vết thương của chính mình. Người hầu lịch sự đưa cho thần quan một chiếc khăn.

“…Cảm ơn.”

Belial cắn môi và bịt mũi bằng chiếc khăn mà người hầu đưa cho hắn. Cuối cùng hắn cũng cảm thấy nóng rát sau khi xác nhận rằng có máu. Hắn tức giận và trừng mắt nhìn con cáo, nhưng hắn không thể nhìn rõ vì nó đang trốn sau chân Đại công tước.

“Hôm nay tôi xin phép dừng tại đây.”

Hắn ta mạnh mẽ đặt chiếc khăn có vết máu vào tay người hầu.

“Nhưng tôi tuyệt đối không quên việc ngài lăng mạ rằng thần điện đã lan truyền tin đồn về lời nguyền rủa đâu.”

“Được. Ta mong ngươi không quên.”

Trước khi ra khỏi cửa, hắn ta nghiến răng và nói những lời ác ý như trút nước, Wayman vẫy tay.

“À, có thể nó vô dụng, nhưng vì ngươi đã tìm ra nên ta sẽ cho ngươi thêm mười đồng vàng nữa. Hãy mang theo nó khi ngươi ra ngoài.”

Ngay cả khi nghe được những lời cuối cùng, vị thần quan vẫn nhanh chóng biến mất, giả vờ phớt lờ anh. Tuy nhiên, Wayman biết rằng hắn ta chắc chắn sẽ mang theo mười đồng vàng được cho thêm.

“Tránh ra.”

Khi vị thần quan rời đi, Wayman gỡ con cáo ra như thể việc của anh đã kết thúc. Con cáo ngước nhìn anh với đôi mắt hơi buồn.

“Này.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Cho nó ăn gì đó đi. Nếu nó không ăn thì ép nó ăn.”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!