Chương 108

Chương 108

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Nội dung của bức thư rất đơn giản. Là yêu cầu đưa hai con cáo bị bắt trong lâu đài hoàng gia đến dinh thự Baldwin. Đó là một yêu cầu được nói ra một cách khéo léo, nhưng gần giống với sự ép buộc hơn.

“Mức độ đe dọa đã cao hơn.”

Nếu không đưa tộc cáo tới thì sẽ cắt đứt mọi viện trợ sao. Và còn yêu cầu hồ sơ ghi chép về việc quản lý quỹ hoàng gia. Không đời nào có bản ghi chép đoàng hoàng từ Shailo, người đã lãng phí ngân khố quốc gia vào những bữa tiệc xa hoa.

Cơ quan hành chính của đế quốc đã mục nát. Sau khi vị hoàng tử thông minh nhất qua đời và không rõ tung tích của hoàng tử thứ hai, khi người có huyết thống duy nhất còn lại là Shailo bị buộc phải lên ngôi, tất cả những người trung thành đều rời đi. Những người duy nhất trong bộ nội vụ là những quý tộc trả tiền để có được một vị trí. Họ nhanh chóng rút tiền của nhau để mua bán vị trí. Chính Shailo đã không sửa được điều đó một cách đúng đắn. Nếu không có Wayman, đế chế này đã sụp đổ từ lâu rồi.

“Wayman, cậu… .”

Shailo lẩm bẩm với giọng cay đắng. Wayman không nhất thiết phải rời khỏi hoàng thất ngay cả khi anh cảm thấy phiền phức. Dù chỉ là bề ngoài nhưng Shailo là hoàng đế nên đối xử với Wayman như vậy và luôn lắng nghe những yêu cầu của anh. Kẻ đã trải qua những chiến trường khủng khϊếp mà không nói một lời, đã đe dọa hoàng đế rằng sẽ thu nhận tộc cáo.

Các bộ trưởng luôn không tán thành Shailo, người đứng cuối danh sách kế vị. Tuy nhiên, nếu Đại công tước Baldwin là bạn thân của hoàng đế thì câu chuyện lại khác. Họ muốn có Wayman. Cho dù hoàng tộc có làm gì thì cũng không thành vấn đề miễn là Wayman đứng về phía họ.

“Ngươi nghĩ con người và tộc cáo có thể yêu nhau không?”

Shailo đặt viên đá ngọc bích vào túi lụa của mình, anh ta hỏi Fel. Đó là vì anh nhớ đến một câu chuyện ngắn mình đã được nghe khi còn nhỏ. Câu chuyện của thế hệ trước đó của Shailo. Câu chuyện về một nàng công chúa từ bỏ hoàng gia sau khi yêu một tộc cáo. Người ta nói rằng tên của công chúa thậm chí còn không được ghi lại sau khi nàng gặp kết cục bi thảm. Câu chuyện tưởng chừng như chỉ là một truyền thuyết truyền miệng đã kết thúc ở đó. Nhưng khi anh ta yêu cầu được nghe thêm chi tiết, không ai nói rõ mà tất cả đều giấu kín.

"Thật là điên rồ? Con người và tình yêu? Đó là chất độc. Thành viên yêu thương con người đã chết cách đây vài chục năm. Đó là kết cục xứng đáng cho kẻ phản bội.”

"Chết rồi… ?”

Fel càu nhàu với vẻ mặt dữ tợn, nhưng cuối cùng, đó là bằng chứng cho thấy câu chuyện hư cấu là có thật. Bằng chứng là con người và tộc cáo có thể yêu nhau.

Shailo đã phải tăng cường sức mạnh của mình trong thời gian anh ta ngưỡng mộ Wayman. Lẽ ra anh ta nên từ bỏ ảo tưởng rằng mình là người đặc biệt đối với Wayman, cũng như Shailo đối với Wayman. Nếu đúng như vậy thì anh ta đã có thể có được Wayman bằng vũ lực. Lẽ ra anh ta nên bắt con cáo rồi tiêu diệt nó bằng cách nào đó.

Thực ra, Shailo biết rằng ngay cả điều đó cũng vô ích. Nó có thể không được công khai nhưng mối quan hệ của Shailo và Wayman đã trở nên xấu đi. Shailo đang chìm trong suy nghĩ, bật ra một tiếng cười tự giễu.

“Có thể nói là tôi đã sai rồi không?”

Shailo sai và cùng chẳng thể làm được gì. Wayman luôn đối xử kiên định với Shailo nhưng đến bây giờ anh ta mới nhận ra điều đó. Trong thâm tâm anh ta muốn loại tiêu diệt tộc cáo trước mặt và cả tộc cáo trong vòng tay của Wayman. Một sinh vật có thể nhìn thấy rõ ràng trước mắt Wayman. Shailo ghét nó kinh khủng. Nhưng anh ta không muốn bị ghét nữa. Nếu dám đi xa hơn thì Wayman sẽ loại bỏ anh ta. Thực ra Shailo không có lựa chọn nào khác. Wayman nói rằng anh sẽ ngừng viện trợ ngay lập tức, vậy Shailo còn có thể làm gì? Công tước Arwin, người cảnh giác với Wayman và tâng bốc anh ta cũng đã chết. Những quý tộc còn lại chỉ cần một lời nói là có thể quay lưng lại với gia tộc Baldwin. Không, có lẽ bọn họ chỉ muốn có cơ hội quay lưng lại với Wayman.

‘Hay là mình cũng sẽ chết như Arwin?’

Kết cục của anh ta sẽ không khác gì Arwin là mấy nếu dám động vào tộc cáo đó. Nhìn vào hành động của Wayman bây giờ thì có nhiều điều hơn thế. Dù suy nghĩ tách biệt với Wayman thì việc gϊếŧ chết gia đình cáo cũng rất khó khăn. Nếu truyền thuyết là có thật, chẳng phải mối quan hệ giữa hoàng thất và tộc cáo cũng là sự thật sao? Chiếc túi ngọc trên tay anh ta là minh chứng cho điều đó.

‘Mối quan hệ này thật sự rất thân thiết.’

Vì anh ta cũng mang trong mình dòng máu hoàng gia nên không thể bỏ qua được. Nếu đối xử tùy tiện với chúng thì không biết anh ta sẽ nhận được cái giá như thế nào.

“Tôi không trộm nó. Nó thực sự là đá quý của tôi.”

“…Hình như là vậy."

Shailo ném chiếc túi lụa màu xanh nhạt vào trong l*иg. Trước khi âm thanh nặng nề vang lên, Fel đã nhanh chóng đặt nó vào tay mình. Sau đó cậu ta nhìn Shailo từ trên xuống dưới với ánh mắt nghi ngờ.

“Hừm. Ngươi nói ngươi có thể trở về vùng đất của mình? Vì tìm bạn của ngươi.”

“Phải.”

“Khi quay về, đừng xuống thế giới loài người nữa. Ngươi sẽ lại bị bắt đấy."

“Vùng đất này vốn dĩ là của chúng tôi... .”

“Cho dù có hay không. Hiện tại nó không phải là đất của các ngươi.”

Shailo cắt ngang lời gầm gừ của Fel. Việc cứu sống cậu ta. Đó là phép lịch sự cuối cùng cho một mối quan hệ lâu dài.

“Ta sẽ cho ngươi gặp bạn mình. Vì vậy nhất định phải đưa cậu ta về cùng ngươi.”

Nếu không, Shailo sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gϊếŧ tộc cáo đó. Shailo nói thêm, nhấn mạnh từ cuối cùng.

***

Một âm thanh lạch cạch chậm rãi vang lên. Wayman trì hoãn công việc và ở trong phòng ngủ từ sáng sớm.

“À, không ăn được à.”

Khi ánh mắt của Wayman rơi vào cái bát, Tia ngập ngừng như thể đang kiếm cớ. Vì sụt cân nên đôi mắt vốn đã to của cậu trông tròn hơn. Món khoai tây hầm loãng phục vụ cho bữa trưa chỉ giảm một nửa. Anh vừa tìm được những quả dâu rừng trái mùa nhưng Tia không hề động vào chúng.

“Ăn dâu rừng đi.”

“…Vâng.”

Vừa mới nhận được dâu rừng, Tia đã nhai nhồm nhoàm như thể đang nhai một hòn đá. Trong số các loại trái cây, Tia đặc biệt mê quả dâu rừng. Cậu là người đã ăn cả rổ đồ ăn cho đến khi bụng căng phồng. Thật buồn cười khi ăn với đầy nước ép trái cây đỏ, vì vậy ngay cả sau khi trở thành con người, nó vẫn thường được phục vụ trong các bữa ăn. Sau đó Tia cười, nói đó là món ăn yêu thích của cậu.

Có lẽ Wayman cảm thấy điều gì đó tương tự như cảm giác hài lòng vào thời điểm đó. Cảm giác có thứ gì đó dễ chịu tràn ngập. Sự ngứa ngáy mà cảm giác xa lạ mang lại cho anh lúc đó vô cùng khó chịu, nhưng anh không thể rời mắt khỏi khuôn mặt đang cười toe toét của chàng trai. Phải mất một thời gian dài anh mới nhận ra tên của cảm giác đó là niềm tự hào.

Tuy nhiên, sắc mặt Tia hiện tại không được tốt, giống như người cầm dùi cui thay vì thức ăn. Wayman không biết mình cần phải làm gì để có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng, bẽn lẽn đó lần nữa.

“Khụ. Cậu muốn có loại đá quý gì sao?"

“Hả?”

“Kiểu như Topaz hay Ruby. Cậu nói thích đá quý đầy màu sắc mà. Một vài viên ngọc cũng không thành vấn đề.”

Lời nói thốt ra trước khi anh kịp suy nghĩ. Wayman thậm chí còn không nhận ra miệng mình đang nói gì vì nó đang di chuyển theo ý mình. Anh muốn thấy lại khuôn mặt tươi cười đó và nghe Tia nói rằng cậu thích đá quý.

Wayman rõ ràng là một người đàn ông có rất nhiều thứ trong tay, nhưng vào lúc này anh cảm thấy mình giống như một kẻ ăn xin. Nhưng anh không thể dừng lại. Trong khi Wayman huyên thuyên về tên của nhiều loại đá quý khác nhau, nước da của Tia ngày càng trở nên nhợt nhạt.

“Kh, không… Không cần đâu.”

Tia trở nên trầm tư, điên cuồng vẫy tay. Chiếc vòng ngọc lục bảo quanh cổ cậu lắc lư khi cơ thể di chuyển. Rõ ràng nó chẳng có ý nghĩa gì nhiều cho đến khi anh tặng cậu chiếc vòng cổ đó. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ Wayman tặng lủng lẳng trên cổ cậu là bụng anh lại thắt lại. Nó giống như một biểu thị cho thấy Tia là của anh. Anh muốn tăng thêm biểu thị đó.

“Tại sao, cậu không thích à?”

"Chỉ là… Tôi ổn mà. Tôi sẽ ăn cái này.”

“…….”

Tia tránh ánh mắt của Wayman, chộp lấy cái thìa mà cậu đã đặt xuống. Anh khó chịu trước vẻ ngoài miễn cưỡng. Trong mắt Wayman, cổ tay cử động yếu ớt trông gầy như chân chim sẻ, và chiếc thìa trông nặng như một cục sắt vụn.

“Đưa đây.”

“Không, tại sao….”

Wayman cầm thìa múc đầy khoai tây hầm, sau đó nhìn miệng Tia rồi giảm bớt một nửa.

“Nào.”

“Tự tôi ăn…. Kh, không mà.

Tia nhìn tới nhìn lui giữa cái thìa và khuôn mặt của Wayman. Sau đó, cậu mở miệng, phát ra âm thanh rêи ɾỉ. Khi Wayman cho món hầm vào cái miệng nhỏ há hốc của Tia, gò má trắng trẻo của cậu chậm rãi mấp máy. Mỗi lần mở miệng rồi khép lại và chiếc lưỡi đỏ hơi hé ra là Wayman lại nhận thấy một cảm giác thôi thúc khác, nhưng anh đã kìm lại.

Wayman cố lờ đi cái nóng đang tăng lên, đút cho Tia thêm vài thìa thịt hầm. Nhưng nhìn Tia ăn nó khiến lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Để tráng miệng, anh chọn quả dâu rừng ngon nhất cho vào miệng cậu. Trong một khoảnh khắc, Wayman nghĩ rằng hình ảnh Tia ăn uống đầy đủ giống như một chú chim non trong tổ. Tuy nhiên, dường như cảm giác bình yên đó chỉ thuộc về riêng anh khi Tia ngừng nhai quả dâu rừng rồi lấy tay che miệng.

“Way á…! Ư….”

Ăn xong chưa đầy năm phút, Tia chạy vào phòng tắm. Và ngay lập tức bắt đầu nôn mửa. Wayman cũng theo sau. Sau khi nôn hết đồ ăn đã ăn, Tia thở hổn hển. Tia nôn nhiều hơn cả thứ cậu ăn.

“Cậu sao vậy…!”

“Ức.”

Khi Wayman chạm vào vai Tia, cơ thể nhỏ bé của cậu run lên và tránh né anh. Cơ thể uể oải có nguy cơ như muốn vỡ tan, làn da trắng trẻo đã tái nhợt đến mức trắng bệch. Bàn tay của Wayman mất đi phương hướng, cứng đờ trong không trung.

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!