Trên đường trở về, hai người bàn bạc với nhau một chút, rõ ràng muốn đến viện phúc lợi làm thủ tục nhận nuôi.
Vào thời điểm đó, mức độ truyền bá thông tin rộng rãi ở nước C vẫn chưa phát triển, nói là làm thủ tục nhận nuôi nhưng thực ra chỉ hai, ba ngày đã làm xong.
Đứa trẻ được hai vợ chồng nhận nuôi này chính là Tần Trạch.
Sau đó, vài năm lại trôi qua, Trần Mạnh mang thai. Vì lý do hồi nhỏ không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ nên kỳ kinh nguyệt của Trần Mạnh cũng không đều, hơn nữa, cô ấy lại không có phụ nữ lớn tuổi hơn dạy bảo, mãi đến khi lộ bụng Trần Mạnh mới chậm chạp phát hiện có phải mình đã mang thai hay không.
Đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là đúng.
Tất nhiên hai vợ chồng đều muốn nếu mang thai.
Tuy nhiên, bọn họ khác với một số cặp vợ chồng có đứa con của riêng mình thì đối xử khắc nghiệt với con nuôi, bởi vì bản thân cũng là người không cha không mẹ nên bọn họ hiểu rõ nỗi khổ của những đứa trẻ bước ra từ viện phúc lợi.
Đó là lí do hai vợ chồng đã nói chuyện với con trai lớn một lần sau khi xét nghiệm mang thai, muốn cho con trai cả có đủ cảm giác an toàn. Dù sao trong mấy năm này, bọn họ thực sự đã coi đứa trẻ này như con ruột của mình.
Hơn nữa trong lòng họ đã nghĩ, tuy bọn họ không có cha mẹ, nhưng bản thân bọn họ chắc chắn, chắc chắn phải làm một cặp ba mẹ tốt, bất kể là đối với con trai cả trước mắt hay với đứa bé trong bụng Trần Mạnh kia.
Ai ngờ lần chuẩn bị tâm lý này lại hoàn toàn là phí công. Từ sau khi cậu bé Đường Thu sinh ra, là người từng trải, Đường Chí Dũng và Trần Mạnh hoàn toàn có thể cảm nhận được rốt cuộc con trai cả có thật lòng thích em trai không, hay việc thích em trai chỉ xuất phát từ mong muốn lấy lòng bọn họ theo bản năng vì thiếu cảm giác an toàn.
Có đôi lúc, nhìn thấy tình cảm tốt đẹp của hai anh em, trong lòng bọn họ lại có phần chua xót.
"Tiểu Trạch, lúc buổi sáng mẹ nghe bạn con nói, không phải người nhà họ Tần tổ chức bữa tiệc gì đó cho con sao?" Trần Mạnh cũng ngồi trước bếp lò, vừa nhặt rau vừa hỏi.
Tần Trạch thổi thổi nửa củ khoai nướng đã được bẻ đôi, đang đút cho cậu bé ngồi trên đùi mình ăn khoai nướng, nghe vậy cụp mắt nói: "Là một bữa tiệc rượu, xong xuôi con tới đây ngay. Buổi tối con trải chăn đệm ra sàn ngủ ở bên này."
Nói một cách chính xác thì tiệc rượu bên đó vừa kết thúc, người cũng đã đến cổng này.
Trần Mạnh nghe vậy buông một tiếng thở dài, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Đây là đứa trẻ mà cô nuôi nấng rất nhiều năm như con ruột, cũng không phải trộm cướp hay bắt cóc rồi đem bán, bỗng nhiên bị một đám người nườm nượp kéo tới đón đi, trong lòng cô có thể không có chút cảm xúc nào sao?
Nhưng khổ nỗi đối phương quả thực là ba mẹ ruột của Tiểu Trạch, chuyện năm đó thất lạc Tiểu Trạch quả thực có ẩn tình, bằng không dù họ có nói gì cô cũng sẽ không đồng ý.