Chương 9

"Anh trai, đi ngủ với Thu Thu." Đứa trẻ nghe hiểu câu được câu chăng cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc phát biểu ý kiến đúng lúc.

Tần Trạch gật đầu: "Được, chúng ta cùng ngủ."

Cậu bé kia nghe thấy câu trả lời chắc chắn, lúc này mới vui vẻ ăn hết khoai nướng.

Đang ăn, anh trai còn cầm mấy túi gì đó đặt trên bàn trước mặt bé. Vừa mở ra nhìn, bên trong toàn là các loại kẹo mà anh trai đã hứa mua cho bé, còn có một số hoa quả ít thấy vào mùa đông.

"Cho Thu Thu sao?" Cậu bé kia từ trước tới nay chưa từng thấy qua nhiều kẹo và chocolate như vậy, đôi mắt hơi trợn tròn, đưa tay chỉ chỉ mình.

"Cho Thu Thu." Tần Trạch gật đầu xác nhận, tiện thể đưa ra một lời hứa lớn hơn nữa: "Sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng kiếm tiền, mua cho Thu Thu càng nhiều thứ khác nữa."

Nói xong, Tần Trạch lại chỉ cái túi to, nói với Trần Mạnh: "Mẹ, trong này là sữa bột con mua cho Thu Thu, sữa bột của em ấy sắp hết rồi nhỉ?"

Trước kia, khi còn sống trong căn nhà ở thị trấn nhỏ kia, sữa bột vẫn là một thứ gì đó tương đối hiếm lạ, trong tủ kính của các cửa hàng nhỏ lẻ phần lớn vẫn trưng bày sữa mạch nha. Nhưng thấy cậu bé thích uống, Đường Chí Dũng hay thừa dịp mỗi khi đến thành phố lớn khác sẽ mua mấy hộp về.

Lúc còn làm trong nhà xưởng, Đường Chí Dũng chuyên phụ trách lái xe vận chuyển hàng hóa trong nhà xưởng, vừa có nhiều kiến thức hơn những người khác trong thị trấn lại dành dụm được một khoản tiền tiết kiệm.

Bằng không, anh ấy cũng không dám đưa cả nhà đến thành phố C.

"Còn trong cái túi to kia là một bộ quần áo giữ ấm và một đôi găng tay cho mẹ và ba, mùa đông ở thành phố C không thể so được với nhà chúng ta ở bên kia, thời tiết rất lạnh."

Chỗ tiền Tần Trạch dùng để mua mấy thứ này không phải tiền người lớn nhà họ Tần cho cậu ấy sau khi cậu ấy trở lại Tần gia mà là tiền tiết kiệm của chính cậu ấy.

Thành tích học tập của Tần Trạch rất tốt, nhất là ở phương diện ngoại ngữ, cậu ấy rất có thiên phú. Cho dù nơi đó là một thị trấn nhỏ, mỗi ngày cậu tự tìm tòi học hỏi trong sách cũng luôn được trình độ ngoại ngữ cực cao.

Tuy nghe và nói không quá thành thạo nhưng phiên dịch tài liệu cho người khác thì không thành vấn đề.

Từ khi đến thành phố C, cậu ấy từng thông qua buổi thử việc của nhiều công ty báo chí lớn, nhận được không ít việc nhỏ.

Nói xong, thấy cậu bé trong lòng đang ngẩng đầu nhìn mình, Tần Trạch giơ ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của em trai: "Thu Thu cũng có."

"Thu Thu, có, cái gì ạ?" Đường Thu chớp mắt nhìn, hiển nhiên bé hoàn toàn không nghe hiểu cuộc đối thoại vừa rồi của mẹ và anh trai.

Thấy bé như vậy, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc nghe người khác nói chuyện của cậu bé, thỉnh thoảng còn làm ra động tác gật đầu, người phụ nữ không nhịn phì cười một tiếng.