Chương 10

Nhà họ Đường tới thành phố C trước Tết Nguyên Đán mấy hôm, sau này chắc là muốn định cư ở thành phố C. Đây là lần đầu tiên cả nhà đón năm mới ở thành phố C, Đường Chí Dũng và Trần Mạnh đã chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, coi như là làm lễ tân gia cho căn phòng mà họ mới dọn vào ở.

Vậy nên buổi tối ăn xong cơm, hai vợ chồng ngồi bên giường bàn bạc xem tiếp theo cần mua sắm đồ vật gì.

Về phần cậu bé còn cần người chăm sóc kia, chỉ cần có anh trai Tần Trạch ở đây, về cơ bản sẽ không có chỗ cho hai vợ chồng phát huy.

"Một." Tần Trạch cầm một viên kẹo đang dạy Đường Thu đếm số.

Bé con kia ngồi trên đùi anh trai cũng cầm một viên kẹo theo, bi bô tập nói: "Một."

Thấy cậu bé thành công học được, người làm anh như Tần Trạch vui lòng khích lệ: "Giỏi lắm."

Sau khi khen xong lại tiếp tục dạy: "Hai."

Nói xong cầm hai viên kẹo đặt trong lòng bàn tay cậu bé.

Đường Thu cúi đầu nhìn: "Hai."

Học đếm liên tiếp đến ‘mười’, cậu bé vốn đang ngoan ngoãn học đếm số kia bỗng nhiên khịt mũi ngửi, như thể ngửi thấy được mùi hương nào đó.

"Làm sao vậy?"

Đường Thu giơ cánh tay của mình lên, Tần Trạch hiểu ý cúi đầu ngửi ngửi.

Cậu bé rất thích sạch sẽ, lần này ngồi tàu hỏa hai ngày liên tiếp, hiện giờ lại buồn ngủ, không phải là muốn đi tắm rửa đấy chứ.

"Ừm, Thu Thu thơm tho lắm."

?

Đứa trẻ thu cánh tay lại, nghe vậy có phần nghi hoặc, lại đưa cánh tay xuống phía dưới mũi của mình ngửi ngửi, đôi mắt to tròn mở to nhìn về phía anh trai: "Thu Thu thơm?"

Tần Trạch không cảm thấy tội lỗi chút nào khi lừa trẻ con, lại trịnh trọng gật đầu: "Ừm, cục cưng nhà chúng ta chỗ nào cũng thơm phức, không hôi một chút nào."

Lời này thực ra cũng không tính là nói dối, nếu là người bình thường thì chen chúc hai ngày hai đêm trên tàu hỏa sợ là đã bốc mùi hôi từ lâu, nhưng không biết có phải vì đứa trẻ nhà bọn họ còn nhỏ, lại đang uống sữa bột hay không mà trên người vẫn là mùi sữa nhàn nhạt.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng có thể là giữa buổi chiều, Trần Mạnh nhớ cậu bé thích sạch sẽ nên sau khi làm ấm phòng đã lau rửa cơ thể cho con trai nhỏ, thay quần áo trên người cho cậu bé.

"Ngoan, tạm thời chúng ta không tắm rửa. Chờ thêm hai ngày nữa anh sẽ mang một cái chậu tắm lớn đến đây cho em tắm." Cậu bé vừa mới xuống tàu, bây giờ thời tiết lại lạnh, không thích ứng được với khí hậu mà tắm rửa rất dễ bị bệnh.

"Còn có vịt con nữa, lần sau anh sẽ màu vịt con kêu cạp cạp trong nước cho em được không?"

Vịt con biết kêu?

Bé con kia nghe vậy chớp mắt mấy cái, vịt con, Thu Thu, cùng nhau tắm rửa.

Đứa trẻ được anh trai bế lập tức càng mong chờ đến lần tắm rửa tiếp theo.

Không khí trong phòng nhà họ Đường bên này ấm áp hòa thuận là vậy, còn tình cảnh của nhà họ Tần bên kia lại có phần ảm đạm.