Chương 10

Tâm trạng Tô Hiến Diệu không tồi, y cũng thuận theo véo má trắng noãn mà y vẫn luôn muốn véo.

"Nhìn xem cháu có nghe lời không." Tô Hiến Diệu thuận miệng đáp, ánh mắt y dừng trên bên má đỏ ửng của cậu, rõ ràng vừa rồi y không dùng lực, làn da thằng nhóc này cũng quá mềm mại rồi.

"Cam đoan nghe lời!" Lâm Duyên nghe vậy thì duỗi thẳng người trong vòng tay Tô Hiến Diệu, cậu còn nghiêm túc hứa.

Trong lòng Tô Hiến Diệu thấy buồn cười, nhưng y đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.

Khi đến phòng Tô Hiến Diệu, y thả Lâm Duyên xuống ghế sô pha.

"Tắm rửa cho cháu trước đã, rồi thay bộ quần áo mới."

Y nói xong thì đi vào phòng tắm nhìn độ cao của bồn tắm lớn, quay đầu nhìn chiều cao của cậu nhóc, y im lặng một lát, rồi xắn ống tay áo lên, nói với cậu nhóc: "Cởϊ qυầи áo ra."

Cởϊ qυầи áo?

Lâm Duyên nghĩ đến cảnh tượng mình để mông trần để đối phương tắm giúp, mặt cậu đỏ đến mang tai, thật sự cảm thấy rất xấu hổ!

Cậu đi xuống khỏi sô pha, co quắp đứng ở cửa phòng tắm: "Ba ba, con có thể tự tắm..."

"Tự tắm?" Tô Hiến Diệu đang mở nước thì quay đầu lại nhìn Lâm Duyên cùng lắm thì cao bằng bồn tắm, y buồn cười không chịu được: "Cháu đừng để nước nhấn chìm."

Mặt Lâm Duyên đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Cậu cảm thấy mình bị vũ nhục, khuôn mặt bánh bao nhìn Tô Hiến Diệu đầy tức giận: "Không đâu! Con là người lớn, con sẽ tự tắm!"

Tô Hiến Diệu thấy cậu phản ứng lớn như vậy, y sợ mình nói nữa sẽ chọc đối phương, y chỉ có thể nhịn cười: "Được rồi, cháu là người lớn, tự tắm cũng được, tôi ở bên cạnh giúp cháu..."

"Không cần, ba đi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại!" Lâm Duyên kiên quyết lạ thường.

Tô Hiến Diệu nhìn khuôn mặt bánh bao đỏ bừng, y hứng thú: "Hả? Thằng nhóc cháu mới mấy tuổi, còn biết xấu hổ?"

Lâm Duyên mặc kệ Tô Hiến Diệu, ỷ vào mình nhỏ có chỗ dựa nên không sợ hãi.

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài..." Cậu lẩm bẩm, đẩy người ra khỏi phòng tắm.

Sức của cậu bé yếu ớt như mèo, Tô Hiến Diệu thuận theo đi ra ngoài: "Được rồi, tôi đứng ở ngoài cửa, có vấn đề gì thì bảo tôi."

"Vâng..." Lâm Duyên gật đầu qua loa.

Đã đuổi người ra ngoài, Lâm Duyên đóng cửa lại, cậu quay đầu nhìn bồn tắm lớn đã đầy nước, rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo cũ trên người.

Tô Hiến Diệu đợi một lát ở ngoài cửa, y chỉ nghe thấy tiếng cởi đồ, sau đó là tiếng nước, thấy không có vấn đề gì lớn, y thoáng yên lòng, trở về ngồi trên sô pha.

Y mới vừa cầm điện thoại, chuẩn bị lướt Weibo thì chợt nghe thấy tiếng vang từ trong phòng tắm truyền ra!

Tô Hiến Diệu căng thẳng, y vội vàng đứng dậy, chạy vọt vào trong: "Bánh bao nhỏ? Cháu không..."

Tô Hiến Diệu khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, lúc này đầu Lâm Duyên dính đầu bọt sữa tắm, cơ thể nhỏ nhắn ôm chặt thành bồn tắm để người không rơi xuống nước, sữa tắm rơi xuống mép bồn tắm.

Có tiếng vang vừa rồi là tiếng sữa tắm rơi xuống.

Tô Hiến Diệu thấy cậu nhóc không sao, y cũng thả lòng, lúc này còn có tâm trạng trêu ghẹo cậu: "Thế nào? Còn muốn tự tắm không?"

Đỉnh đầu Lâm Duyên đầy xà phòng, hai tay cũng dính đầy sữa tắm màu trắng, cực kỳ trơn, người cậu bé nên hoàn toàn không đứng được trong bồn tắm lớn. Lâm Duyên nhìn người đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn cậu, cậu bĩu môi, có hơi tủi thân: "Chỗ này... Rất trơn..."