Chương 39

Đoàn Sách cười cười, có cậu ấy bắt đầu, những người khác cũng theo sau nói lời chúc mừng.

Cùng lúc đó, người của tổ chương trình đi tới và bắt đầu thông báo nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này là ném bóng vào rổ, ném ra ngoài sẽ không được tính điểm, ai ném được nhiều hơn sẽ là người chọn nguyên liệu nấu ăn trước.

Tô Tu đợi người tổ chương trình nói xong mới ôm Tiểu Tinh Tinh đứng sang một bên: “Tô Bắc, cậu đi đi.”

Tô Bắc: ? ? ?

"Anh cả, nếu em nhớ không lầm thì anh từng ở trong đội bóng rổ của trường..."

"Không phải cậu cũng vậy sao?"

Tô Tu nheo mắt lại: "Anh đã lâu không chơi bóng rổ rồi, cậu đi đi, chơi ổn một chút."

Điều anh đang nghĩ đến là nếu chơi bóng rổ mà người đầy mồ hôi thì anh sẽ không thể ôm được em gái ngọt ngào mềm mại của mình, và anh sẽ phải quay lại tắm, điều này sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Nếu để Tô Bắc đi... mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tô Bắc: …

Cậu không thể phản bác được.

Thôi quên đi, đây cũng là cơ hội để biểu diễn thật tốt trước mặt em gái, Tô Bắc xắn tay áo nhặt quả bóng rổ lên.

Bởi vì cậu là người chiến thắng trong trận đấu buổi sáng cho nên có quyền được ưu tiên.

Tô Bắc quả thực là thành viên trong đội bóng rổ của trường, mỗi cú đánh đều chính xác, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi, cậu vén quần áo lên lau mồ hôi trên trán, lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc.

Bão comment:

[A a a a, cơ bụng của chồng tôi, sờ sờ!]

[Tại thời điểm này, tôi đã nhanh chóng chuyển từ mama fan sang fan bạn gái rồi, muốn nhanh bắt đầu ghê!]

[Ô ô ô, đòn tấn công để bảo vệ cơ bụng của anh Bắc!]

[Anh Bắc, em lại bò về rồi!]

[Anh Bắc: Cút đi, cô là một người phụ nữ gặp bất cứ người nào cũng yêu!]



Tô Bắc đứng đứng một hồi, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh, phát hiện anh cả và Tiểu Tinh Tinh đã mất tích.

Tô Bắc: ? ? ?

Tôi đã cố gắng làm ra vẻ đẹp trai lâu như vậy mà chỉ đổi lại được sự im lặng như thế này ư?

Tô Bắc quay người lại, nhìn thấy Tô Tu đang cõng Tiểu Tinh Tinh trên vai, để cô bé cưỡi lên vai anh ấy, trong tay cô bé đang cầm một quả bóng rổ mới toanh.

Tô Tu đứng ở dưới rổ, Tiểu Tinh Tinh ném quả bóng rổ vào trong rổ, vui vẻ vỗ tay: "Em ném vào được rồi!!"

“Giỏi lắm.”

Tô Tu vươn tay đỡ lấy quả bóng rơi xuống đưa cho cô bé: "Em có muốn chơi lại không?"

"Muốn ạ!!"

Vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh hưng phấn, hai má ửng hồng, hiển nhiên là rất vui vẻ.

Tô Tu nhướng mày nói: "Được, anh cả chơi cùng em."

Tô Bắc: …

Cậu giống như một con công đang cố gắng dang rộng đôi cánh của mình nhưng không được ai chú ý!

Tô Bắc âm thầm nghiến răng nghiến lợi, được lắm, cậu nói tại sao anh cả lại từ bỏ cơ hội thể hiện trước mặt Tiểu Tinh Tinh? Thì ra là đang đợi ở đây!

Anh cả quả thực là một doanh nhân, lòng dạ rất đen tối!

"Hết giờ rồi!"

Tổ chương trình vừa lên tiếng, Tô Bắc liền đưa quả bóng rổ cho Đoàn Sách bên cạnh, tức giận đi đến bên cạnh Tô Tu.

"Anh cả, anh có mệt không? Để em tới cho!"

Tô Tu nghe vậy nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, nói: "Một thân toàn mồ hôi, đừng để dính vào người Tiểu Tinh Tinh, đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau."

Tô Bắc: ? ? ?

Hình như trên người cậu có chút mùi mồ hôi...

Đôi mắt của Tô Bắc đột nhiên mở to, được rồi, thì ra đây là điều mà anh cả nghĩ đến từ ban đầu rồi sao?

Tô Bắc âm thầm nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cậu mới hiểu anh cả lo lắng đổ mồ hôi quá nhiều sẽ không ôm được được con bé, cho nên liền bảo cậu đi!

Hiện tại cậu có biết cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là một nước cờ sai lầm mà thôi.

Trên mặt Tô Bắc tràn đầy bi thương cùng tức giận.

Tiểu Tinh Tinh nhẹ giọng nói: “Anh sáu thật lợi hại a, mỗi một lần đều có thể ném trúng.”

"Anh là tay ném bóng rổ thần kỳ sao?"

Tô Bắc: ! ! !

Bé ngoan đang khen cậu!

Nỗi phiền muộn trong lòng Tô Bắc bị cuốn đi, khóe môi hiện lên nụ cười: "Yên tâm, nếu em đi theo anh sáu, anh nhất định sẽ không để em đói bụng đâu."

“Vậy anh sáu đi tắm trước đây, lát nữa sẽ tới ôm em.”

"Vâng ạ."

Tô Bắc vui vẻ rời đi.

Đến cả bóng dáng khi rời đi cũng lộ ra vui sướиɠ.

Hách Hà và Cung Lăng Vi ở một bên: ...

Như vậy đã dỗ xong rồi?

Tại sao trước đó những người kia lại lan truyền những điều vô nghĩa như vậy?

Nói Tô đỉnh lưu lạnh lùng, lãnh đạm, vô nhân đạo đều là giả!

Trong mắt bọn họ, Tô đỉnh lưu rất đáng yêu!

Bão comment:

[...Đây có phải là anh Bắc của tôi không?]

[Tôi có linh cảm rằng chương trình tạp kỹ này là bước đầu tiên khiến anh Bắc của tôi mất đi tính cách.]

[Anh Bắc thực sự trở thành một cậu bé ngoan trước mặt anh cả.]