Chương 2

Trần Huyên ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau người đàn ông, cảm thấy mình dập vân muộn là do hắn hại, làu bàu một câu: “Không phải anh cũng đến muộn à?”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai quá thính của người đàn ông, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừm, cậu nói đúng, nhưng ai bảo tôi là ông chủ làm chi.”

Trần Huyên: “…” Công tư không phân minh một cách trắng trợn!!!

Bạn hỏi Trần Huyên có dám bật lại hay không á?

Cậu đương nhiên là không dám rồi.

Lý do rất đơn giản, cậu nghèo.

“Hồ tổng, anh dùng cafe hay trà ạ?”

“Sữa dê.”

Lông mày của Trần Huyên chẳng thèm nhúc nhích tẹo nào, cậu đã quá quen với kiểu sống khác người của sếp, hỏi A hay B vĩnh viễn chọn C.

Sếp tổng cầm một tập văn kiện, nhìn phát biết ngay Trần Huyên đang phỉ nhổ mình, vô cùng rộng lượng mà cười: “Viết 800 chữ tự kiểm điểm bản thân, trước buổi trưa phải nộp cho tôi.”

“Tại sao?” Trần Huyên bật thốt lên, cả người đều không khỏe, cậu là một yêu tinh đã thành niên, tại sao còn phải viết bản kiểm điểm?

“Vì đi muộn.” Sếp tổng vừa nói vừa rút một tập hồ sơ ra ký tên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Hoặc là viết một bản thảo ba nghìn chữ về các giống chó nhỏ, tư liệu đã được gửi đến hòm thư của cậu.”

Trần Huyên há hốc mỏ: “Thế viết kiểm điểm rồi thì không cần viết bản thảo nữa hả?”

“Đừng mơ.”

“Thế thì có gì khác nhau đâu?!”

“Đương nhiên là có.” Sếp tổng trưng ra bộ mặt ‘tôi là một ông chủ tri kỷ’, nói: “Nếu viết kiểm điểm, bản thảo có thể để đến lúc tan tầm mới nộp cho tôi. Không viết kiểm điểm thì giữa trưa phải nộp.”

Trần Huyên: “…”

Cậu trầm giọng nói: “Hồ tổng, tôi có cần cảm tạ tấm lòng quan tâm của anh không?” Hai chữ ‘quan tâm’ bị Trần Huyên nghiến răng nghiến lợi nói ra, hận không thể dùng răng đớp cho tên kia một phát.

“Ôi dào, không cần khách khí.” Sếp tổng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Ranh giới giữa sự sống với cái chết của cậu còn lại 2 giờ 10 phút, cố lên Trần Huyên Huyên.”

Trần Huyên: “…”

Sếp tổng nhìn văn phòng chớp mắt đã trống không, khóe miệng giương lên, đếm nhẩm trong lòng —— 3, 2, 1.

Cửa phòng chưa kịp đóng chặt lại bị đẩy ra, Trần Huyên thò nửa cái đầu vào: “Ông chủ, tên của tôi là Trần Huyên, không phải Trần Huyên Huyên.”

“Ôi dào, biết rồi, Trần Huyên Huyên.”

“Chị Từ này, sao Hồ tổng lại bắt chúng ta tìm tư liệu về chó thế?” Trần Huyên phát hiện ra thư ký trưởng cũng đang chỉnh lý tư liệu hình ảnh về chó.

“Ồ, cái này ấy hả.” Thư ký Từ đẩy kính một cái, cười nói: “Mặt hàng gấu bông Ragdoll của chúng ta chẳng phải bán rất chạy hay sao? Lần này sếp quyết định tung ra mẫu gấu bông chó con, bảo chúng ta chọn ra ba giống chó rồi giao cho tổ thiết kế.”

Đúng vậy, Trần Huyên đang làm trong một công ty sản xuất gấu bông, sở dĩ cậu nhận lời làm việc tại đây, là vì cậu vừa nhát gan vừa không thích những điều phiền phức.

Cậu nghĩ rằng, đồng nghiệp trong công ty sản xuất gấu bông nhất định rất dễ làm thân, ông chủ nhất định là một người ôn nhu hiền lành.

Đồng nghiệp quả nhiên rất dễ làm thân, nhưng ông chủ thì…

Trần Huyên hung hăng gõ bàn phím cành cạch, cậu phải tích nghiệp đến tám kiếp mới gặp phải ông chủ kiểu này.

Nghỉ việc?

Không!

Trần Huyên cắn răng, suýt chút nữa gõ nát bàn phím, dựa vào đâu mà cậu phải nghỉ việc? Có nghỉ thì cũng phải chữa mắt xong rồi mới nghỉ.

Bạn hỏi mắt Trần Huyên có vấn đề gì ư?

Đại khái trong thời gian thực tập bị mù, mù đến tận hiện tại.

Trần Huyên gõ chữ như bay, trong đôi mắt cún phản chiếu lại tư liệu về giống chó Corgi đang hiện trên màn hình.