Chương 1

Trần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi.

Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người.

Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á?

Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi.

Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội.

Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN.

Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.”

Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói với mama cậu rằng ——

“Mẹ, mẹ phải tin vào khoa học, chân Corgi còn lâu mới dài được.”

(chú thích: 泫/huyên-huyễn, nghĩa là ‘nước mênh mông’, tiếng Hàn đọc là Hyun)

Chính xác, nguyên hình của Trần Huyên là một chú chó Corgi.

Lúc này đây cậu đang đứng trên tàu điện ngầm, tay trái loạng choà loạng choạng cầm tay vịn, tay phải lướt weibo.

Vừa hay lướt qua một khung truyện tranh, trên đó viết rằng, tất thảy động vật trên đời này đều muốn tranh nhau bóp mông Corgi, tự nhiên lông tơ trên người Trần Huyên dựng đứng hết cả lên.

Sao cậu cứ có cảm giác… có một ánh mắt ‘cháy bỏng’ đang nhòm ngó mông mình?

Trần Huyên dè dặt bước một bước về bên trái. Á! Ánh mắt kia cũng dịch về bên trái một tấc!

Da đầu Trần Huyên bỗng tê dại, để chứng minh mình không gặp ảo giác, cậu lại bước một bước về chỗ cũ. Đúng như dự đoán, ánh mắt kia cũng dịch chuyển theo.

Cậu đang định nhìn xem tên biếи ŧɦái nào tăm tia bờ mông của mình, thì cô gái đứng phía trước bỗng nhiên quay đầu, hung hăng trừng cậu một cái, nhỏ giọng mắng: “Tên biếи ŧɦái.”

Trần Huyên: “…” Cậu muộn màng phát hiện ra, hình như động tác vừa rồi của mình chẳng may chạm vào túi sách của cô gái nọ.

Trần Huyên vội vàng xin lỗi, mặt đỏ đến tận mang tai chạy xuống khỏi tàu điện ngầm, dẫu rằng còn một bến nữa mới tới công ty.

Chờ đến khi Trần Huyên thở hồng hộc chạy lên tầng, định dập vân tay, thì một giọng nói lạnh te bỗng vọng xuống từ trên đỉnh đầu —— “Cậu đi muộn.”

Trần Huyên trợn to hai mắt, nhanh chóng nhìn thời gian hiển thị trên máy dập vân: “Muộn đâu mà muộn? Vừa đúng 9h mà.”

Người đàn ông đứng phía sau từ trên cao nhìn xuống, liếc cậu một cái: “Giờ thì muộn rồi.”



Tầm mắt của Trần Huyên rơi vào ngón tay chưa kịp nhấn của mình và máy dập vân vừa nhảy sang 09:01, nhất thời khóc không ra nước mắt.