Chương 2

Mục Ngộ biết được tên của bé tóc xoăn nhờ tờ giấy ghi chú dán trên cửa phòng.

Trên tờ giấy đó viết [Tổ nhỏ của Mục Văn và Vu Niệm], đằng sau là đủ thể loại biểu tình được bé tóc xoăn vẽ.

Anh bị Vu Niệm xem thành Mục Văn, bởi vì họ có diện mạo bảy phần giống nhau.

Nhưng nếu Vu Niệm là người yêu của em trai anh, làm sao có thể nhận sai? Anh và Mục Văn tách ra nhiều năm như vậy, sớm đã trưởng thành thành hai người hoàn toàn khác nhau.

Mục Ngộ nghĩ, không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh tạm thời vẫn chưa nói sự thật ra miệng.

Khắp nơi trong phòng đều là dấu vết của em trai anh, anh giống như một tên trộm đột nhiên đột nhập vào nhà người khác, cảm thấy mình không hợp với cái nhà trang trí ấm áp này. Anh đang nghĩ thì vô tình đá trúng thùng rác bên chân, xác cá vàng bên trong vô tình rơi ra khỏi thùng.

Mục Ngộ kinh ngạc nhìn cá vàng, cảm thấy cổ họng mình giống như bị ai đó bóp chặt, ghê tỏm cùng bi ai xông lên, làm cho anh thiếu chút nữa nôn mửa trên mặt đất.

Vu Niệm hoảng hốt chạy ra đỡ thùng rác lên.

[Hôm qua đợi anh về nhà, em quá lo lắng, đã làm vỡ bể cá vàng]

Trước khi bé tóc xoăn muốn cạo râu cho anh, rất uể oải dùng giấy ghi chú giải thích với anh.

Mục Ngộ giật giật môi, muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu: "Không sao."

Thần sắc Vu Niệm chuyên chú giúp Mục Ngộ cạo râu, động tác ôn nhu mà cẩn thận. Mục Ngộ nhìn mái tóc xoăn nho nhỏ của thanh niên, không nói một lời.

[Em sẽ đến tạp chí nói vài chuyện, em sẽ trở lại vào buổi chiều nhé]

Bé tóc xoăn để lại tấm ghi chú này rồi rời đi. Mục Ngộ trên ghế sô pha trong phòng khách, cả người khó chịu, anh đi dạo vài vòng trong phòng, cũng đi ra cửa luôn.

Dưới lầu là cửa hàng ăn sáng, cô bé lúc đầu đang cúi đầu chơi điện thoại, lúc Mục Ngộ gặp cô bỗng nhiên ngẩng lên, cười hô: "Anh Mục."

Mục Ngộ phản ứng một hồi mới hiểu được đối phương cũng nhận nhầm anh thành Mục Văn.

Cô bé không nghe thấy đáp lại, sững sờ quan sát Mục Ngộ trên cầu thang một hồi lâu mới vội vàng xin lỗi nói: "Không, xin lỗi, anh và anh Mục trông rất giống nhau, tôi nhận sai..."

Mục Ngộ nói: "Em ấy là em trai tôi."

Cô bé oa một tiếng, cười nói: "Trách không được lại giống như vậy, anh đến thăm anh Mục sao?"

Mục Ngộ không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía TV kiểu cũ cách đó không xa.

Màn hình hơi mờ, âm thanh giống như truyền đến từ nơi rất xa.

Tay anh nhét vào trong túi, sau khi bắt được hộp thuốc lá bên trong, mới không đến mức cả người run rẩy.

TV cũ trong cửa hàng đang phát tin tức, vừa vặn là đoạn video giám sát xe tải đâm vào xe nhỏ.

Đó là tiếng gầm liên tục của gió thổi vào đầu anh khiến anh choáng váng, anh nghe thấy mình bình tĩnh nói với cô bé: "Em ấy bị tai nạn xe hơi, đã mất hôm qua."

Quạt trần xoay qua xoay lại, cuốn theo không khí nóng bức của mùa hè, nổi lên làn sóng đánh vào lòng người.

Anh không muốn thấy thần sắc của cô bé nữa, cũng không nghe cô nói gì, rất nhanh đã rời đi.

-

Đọc truyện vui vẻ nhé ( ‾́ ◡ ‾́ )