Chương 2: Tổng tài bá đạo giúp đỡ

“Cô nói làm gì? Ôm cô!”

Giọng Diêm Tử Độ trầm thấp, mạnh mẽ rung động l*иg ngực, khiến tai cô dán vào l*иg ngực ấy cũng tê dại.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, chỉ nhớ rõ cánh tay hữu lực của người đàn ông ôm cô, từng bước từng bước rời đi.

Lê Nhiễm mở mắt ra, bị sự khô nóng toàn thân đánh thức.

Dược tính của chén rượu kia đã lan ra toàn bộ, toàn thân như bị kiến cắn, râm ran ngứa ngáy.

Ngay cả động tác người đàn ông đặt cô lên giường cũng khiến thân thể mềm mại mẫn cảm run rẩy một trận.

Hàm răng cô cắn chặt môi dưới, mong muốn thoát khỏi khao khát du͙© vọиɠ của thân thể, nhưng cử động rất nhỏ ấy lại chỉ khiến khát khao càng thêm to lớn.

Âu phục của Diêm Tử Độ trang trọng, ngoại trừ mấy nếp nhăn do ôm Lê Nhiễm vừa rồi, còn lại đều chỉnh tề sạch sẽ.

Hắn cau mày nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang khó chịu vặn vẹo, trên khuôn mặt ngông cuồng bá đạo hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cô ấy bị sao vậy?

Vốn định để cô xuống rồi đi, nhưng Diêm Tử Độ vẫn không yên lòng vươn tay sờ trán cô gái nhỏ, xem có bị sốt hay không.

Cái chạm này, ngón tay lành lạnh dường như đốt cháy ngọn lửa trong cơ thể Lê Nhiễm, như một giọt nước bắn vào chảo dầu, nhất thời nổ tung như pháo hoa.

Cô không khống chế được thân thể của mình, cọ cọ vào bàn tay lành lạnh kia, mong muốn giảm bớt ngọn lửa bừng bừng trong người.

Sờ được bàn tay lành lạnh ấy, khao khát muốn được chạm nhiều hơn nữa.

“Ưm… Thật khó chịu… Ừ…”

Diêm Tử Độ muốn rút tay ra, lại bị cô gái nhỏ lưu luyến cọ xát.

Sự khô nóng của cô dường như được truyền tới tay hắn, rồi chậm rãi lan vào tận trong lòng.

Tóc mái hơi ẩm ướt của cô, cái trán nóng ran, cựa quậy khó chịu dưới tay hắn, cùng với thân thể giãy giụa vặn vẹo nằm trước mặt hắn, quấy nhiễu trái tim hắn.

“Cô muốn làm gì?”

Diêm Tử Độ bá đạo mở miệng, bên ngoài tỏ ra lãnh đạm, thật ra trong lòng đã sớm bị cô gái nhỏ khiến cho tâm phiền ý loạn.

“Tôi… tôi không biết… tôi nóng quá…”

Cô cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy, cả người nóng đến phát bỏng, bứt rứt mà vặn vẹo thân thể, bắt đầu không chịu được mà xé rách quần áo mỏng manh.

“Giúp tôi với…”

Cổ áo sơ mi trắng bị bàn tay ngọc thon thả của cô cầm lấy, cố gắng muốn cởi ra, nhưng bởi vì đại não mơ hồ, ngón tay trắng nõn cùng cúc áo màu đen dây dưa.

Váy bó màu đen phía dưới cũng đã sớm bị nhăn nheo, đôi chân mang tất đen bất lực cọ xát vào nhau, giống như muốn che giấu khát vọng giữa hai chân.

Giày cao gót trên chân cũng bị rơi không ra hình ra dáng, nửa mang nửa cởi móc ở trên chân.

Diêm Tử Độ không nhìn ra nguyên nhân Lê Nhiễm động tình, vậy thì đúng là một người mù.

Dáng vẻ xuân tình tràn lan kia khiến cho cổ họng hắn căng thẳng, trên khuôn mặt khí phách ngang ngược kia cũng lộ ra vài phần không được tự nhiên.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của hắn kéo cà vạt, nới lỏng ra một chút, trên mặt lại hiện ra vài phần gợi cảm sắc tình.

Hắn cúi người, hai tay chống hai bên thân thể cô gái nhỏ, cả người đặt lên người Lê Nhiễm, chậm rãi áp sát lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo mê hoặc nguy hiểm: “Em xác định muốn tôi giúp em?”