Chương 13: Thỏ trắng nhỏ sắp bị hồ ly lớn hôn rồi

Tay chân Lê Nhiễm cứng ngắc được dẫn đến chiếc ghế lót nhung đỏ mềm mại, sau đó ngồi xuống.

Trên bàn vuông trước mặt cũng được trải nhung đỏ khiêm tốn mà xa hoa, tạo thành sự tương phản rõ nét với bàn vuông bạch ngọc, đẹp đến choáng ngợp.

Những món ăn tinh tế được bày trên đĩa bạc, mỗi món đều là một cám dỗ khiến người ta thèm thuồng.

Hơn nữa, làm người ta chú ý nhất chính là một bình Lafite được Giang Vân Xuyên cầm trong tay, mở ra, rượu màu đỏ sậm được đổ vào ly đế cao trước mặt cô.

Lê Nhiễm đưa tay muốn ngăn lại: “Giang tổng, tôi không uống rượu…”

Nhưng Giang Vân Xuyên như lờ đi, không nói lời nào chuyển ly rượu đỏ đến trước mặt cô.

Lê Nhiễm đâm lao đành phải theo lao, vừa sợ sự hoang đường tối hôm trước, lại không muốn làm mất thể diện của Giang Vân Xuyên.

Giang Vân Xuyên có một đôi mắt đào hoa, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.

Môi mỏng gợi lên một nụ cười khiến lòng người say mê, nói: “Lê tiểu thư, thật sự coi tôi là loại người bỉ ổi?”

Lê Nhiễm vội vàng: “Tôi không có ý này…”

“Vậy thì nếm thử đi.” Anh ngừng lại một lát rồi cầm hợp đồng bên cạnh lên: “Coi như chúc mừng chúng ta hợp tác thành công trước đi!”

Đã nói đến nước này, Lê Nhiễm cũng không có cách nào cự tuyệt nữa, chỉ có thể cầm lấy ly đế cao, cách không chạm cốc với Giang Vân Xuyên, uống một hơi cạn sạch.

“Khụ khụ khụ…” Uống quá nhanh, Lê Nhiễm lập tức bị sặc, ho liên tục mấy tiếng.

Giang Vân Xuyên nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Chậm một chút, không vội.”

Cầm khăn ăn trong tay dịu dàng lau đi từng chút rượu bên môi Lê Nhiễm.

“Giang tổng, tôi, để tôi tự làm…” Lê Nhiễm hoảng hốt, ngẩng đầu lên lại đối mặt với Giang Vân Xuyên.

Trong mắt anh như có hoa đào sáng rực, ngàn vạn đóa nở rộ, câu hồn đoạt phách, khiến người ta sa vào trong.

Lê Nhiễm nhất thời ngớ ra, không hề nhận ra tư thế lúc này của hai người mập mờ đến mức nào.

Giang Vân Xuyên một tay vỗ lưng Lê Nhiễm, tay kia lau khóe môi Lê Nhiễm, rồi từ từ chuyển qua xoa má cô, đầu ngón tay dịu dàng, từ xương hàm dưới chậm rãi di chuyển lên trên, vuốt ve.

Anh càng ngày càng tới gần môi Lê Nhiễm, khoảng cách hai người cũng có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Cuối cùng, khi anh còn cách môi Lê Nhiễm một chút, Lê Nhiễm như vừa tỉnh khỏi mộng, hoang mang rối loạn dùng bàn tay nhỏ bé đẩy l*иg ngực anh, mặt đỏ bừng.

“Giang, Giang tổng, đừng như vậy…”

Lê Nhiễm khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, con thỏ nhỏ trong lòng nhảy loạn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta ký hợp đồng trước đi…”

Ý nghĩ muốn cảm nhận hương thơm bị cự tuyệt, Giang Vân Xuyên cũng không cảm thấy mất mát, mắt hoa đào hơi nheo lại, mang theo ba phần ý cười, vuốt ve sống lưng Lê Nhiễm, giống như một con mèo vụиɠ ŧяộʍ.

“Cũng được, chúng ta ký hợp đồng trước đã.” Anh nói rồi ngồi trở lại vị trí của mình.

Lê Nhiễm trong nháy mắt như tràn đầy kinh nghiệm, bản tính cuồng công việc của cô gái nhỏ lộ ra, cực kỳ tri kỷ cầm bút lên, lật đến trang ký tên rồi khom lưng đưa cho Giang Vân Xuyên.

Giang Vân Xuyên nhân cơ hội lướt nhẹ qua bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lê Nhiễm rồi nhận lấy bút, mắt hoa đào lơ đãng quét qua, lại giống như phát hiện cái gì đó khiến đồng tử anh co rụt lại, chỉ cảm thấy chói mắt.