Chương 11: Cô bị trêu chọc đến đỏ mặt tim đập~

Giang Vân Xuyên ở đầu dây bên kia nghe cô gái nhỏ tìm mọi cách giải vây cho mình, không hiểu sao lại thấy rất vui vẻ.

Ngón trỏ và ngón giữa luân phiên gõ theo tiết tấu trên mặt bàn thạch anh bóng loáng, như thể nắm chắc thắng lợi.

Đôi mắt anh nheo lại một cách nguy hiểm, cực kỳ giống hồ ly bắt thỏ.

Nhưng trong giọng nói lại rất thoải mái, mang theo nụ cười: “Lê tiểu thư, vậy tối nay có thể dành thời gian đi ăn bữa cơm với tôi được không?”

Dừng lại một chút, rồi lại ám chỉ thêm một câu: “Đương nhiên, cũng mang hợp đồng đến luôn.”

Lê Nhiễm không trả lời ngay.

Cô vô cùng rõ ràng, người đàn ông bề ngoài nhìn như không chút nghiêm túc này thực ra lại vô cùng nguy hiểm.

Mà tối nay, không thể nghi ngờ chính là đầm rồng hang hổ dành riêng cho cô.

Cô không có lựa chọn khác, nhất định phải đi.

Vì thế, cô buông môi dưới đang cắn chặt ra, cánh môi diễm lệ gần như chảy ra tơ máu.

Đương nhiên, giọng nói vẫn rất mềm mại, ẩn nhẫn.

“Lời mời của Giang tổng, sao tôi có thể cự tuyệt? Đây là vinh hạnh của tôi.”

Đầu bên kia điện thoại, Giang Vân Xuyên cúi đầu nở nụ cười, bàn tay chống trán, trong mắt sáng tối bất định.

Tiếng cười này, trầm thấp lại mê hoặc, như là vui vẻ, lại như là gian xảo, không hiểu sao khiến cô gái nhỏ nghe được mà toàn thân nóng lên, nét mặt ửng đỏ.

Lê Nhiễm lại một lần nữa cảm nhận được vô cùng rõ ràng, sức hấp dẫn của người đàn ông này lớn đến mức nào, hormone vô tình tản mát ra gần như khiến người ta mất phương hướng.

Cô lắc đầu, muốn thoát khỏi trạng thái này.

Nhưng Giang Vân Xuyên lại kết thúc trước, anh hiểu rất rõ quy tắc của trò chơi, khi nào nên tiếp tục, khi nào nên nghỉ giữa hiệp.

Anh tao nhã mở miệng: “Có thể mời được Lê tiểu thư mới là vinh hạnh của tôi.”

Trong nháy mắt, Lê Nhiễm có chút dại ra.

Cô cầm điện thoại đã cúp trong tay, tim lại đập nhanh dị thường.

Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch.

Cô sờ sờ mặt mình, vô cùng nóng, như quả táo chín đỏ rực.

Ửng đỏ lan ra toàn mặt, choáng váng lan vào tận tim, hết thảy đều có liên quan đến người đàn ông này.

Người đàn ông Giang Vân Xuyên này, dường như không giống với suy nghĩ ban đầu của cô.

Cô vuốt ve trái tim mình, nơi đó không hiểu sao lại rung động.

Nơi đó đập điên cuồng, giống như con thiêu thân, biết rõ phía trước là lửa cháy bừng bừng nhưng vẫn bị mê hoặc, vẫn bị dụ dỗ lao về phía trước.

Giang Vân Xuyên, người đàn ông này có nguy hiểm và cám dỗ trí mạng.

Cô hít sâu một hơi, đổ người về phía sau, ngã xuống giường.

Tám giờ tối, Giang Vân Xuyên đúng giờ xuất hiện.

Anh lái một chiếc Cayenne đến, phong độ nhẹ nhàng tựa vào cửa xe, cả người như chúa tể của đêm tối, tùy ý đứng dưới lầu khu nhà ở cư dân bình thường, anh như vật thể phát sáng, hấp dẫn hai trăm phần trăm ánh mắt.

Lê Nhiễm đi giày cao gót, dừng chân một chút.

Cô có chút khẩn trương khi nhìn thấy người đàn ông kia.

Cho đến khi lên xe, cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui về sau, đèn neon lấp lánh, ánh đèn chiếu sáng sườn mặt cô.

Giang Vân Xuyên nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô trong kính chiếu hậu, đường hàm dưới mượt mà, ánh mắt mê ly, thực sự khiến anh hơi suy tư.

Vẻ mặt bất cần đời của anh bỗng nhiên thay đổi, trở nên đứng đắn.

Trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm, sâu nặng mà cô đọng.

Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Một giây sau, Lê Nhiễm đột nhiên nghe thấy người đàn ông bên cạnh mở miệng, trong giọng nói không phải ngả ngớn mà là nghiêm túc: “Tôi sa thải trợ lý rồi.”

Cái gì?

Lê Nhiễm kinh ngạc, đây là ý gì?