Chương 8

Đã tiễn bà ấy đi rồi, vậy mà tử khí vẫn không giảm bớt được chút nào.

"Cô muốn làm gì với người này?" Thường Hi dùng chân đạp đạp cái xác khô dưới sàn: "Để như vậy anh ta xem chừng không sống đc đến bình minh."

"Em ấy không phải hôm qua vẫn còn khoẻ mạnh sao?" Đình Vân vội chạy tới, hiện giờ cô mới có thể nhìn rõ em trai của mình: "Sao hiện tại..."

Không chỉ làn da xám bợt, mà cũng gầy tới trông giống như một cái xác khô. Hai tròng mắt lồi ra rực đỏ như máu. Dây thanh quản đã bị đứt, hắn mở miệng nhưng chỉ chảy ra toàn máu tươi, một từ cũng không thoát ra được.

"Anh ta không chỉ gϊếŧ một người." Thường Hi trước tiên niệm chú xua đi tử khí, sau đó mới từ tốn giải thích: "Hơn nữa có kẻ dùng anh ta làm mắt trận trấn yểm nơi này, khi tôi vào đã phá trận pháp đó một lần. Trận pháp hút đi dương khí của anh ta để hồi phục đã lấy của anh ta nửa cái mạng rồi."

"Cứu... Đại sư mau cứu em ấy." Đình Vân nhớ tới lời bà, vội vàng hướng Thường Hi cầu tình.

"Trời đất có nhân quả. Hiện tại tôi có cứu hắn cũng không sống được thêm bao lâu." Cô nhìn xem tình trạng của hắn, không chỉ mất đi dương khí mà còn chồng chéo nhiều vấn đề: "Cứu chữa anh ta sẽ rất tốn kém, cô khảng định chứ?"

Kẻ ngu muội lại độc ác như vậy, không bằng để Hắc Bạch vô thường tới bắt hắn về chịu tội sớm thì hơn.

"Dù gì em ấy cũng là em trai tôi..." Đình Vân ngập ngừng: "Đều là do tôi dạy dỗ em ấy không tốt..."

"Cố chấp." Thường Hi vẽ ra một lá bùa tụ linh dán lên trán Đình Quân, để linh khí miễn cưỡng giúp hắn chống đỡ cơ thể.

Tình trạng của hắn lập tức trở nên tốt hơn một chút.

Đình Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy ra ngoài gọi giúp việc đưa anh ta trở về phòng. Sau đó mới mời Thường Hi ra phòng khách: "Đại sư, cũng đã muộn rồi. Không bằng ngài ở lại đây một đêm."

Thường Hi cũng không từ chối ý tốt của cô ấy.

Cô không biết lái xe, giờ này cũng không thể bắt xe bên ngoài. Hơn nữa ngày mai còn phải xử lý nốt chuyện của cậu em trai kia.

"Chuyện này tôi không thể giải quyết một mình." Trước khi đóng cửa phòng còn đặc biệt dặn dò Đình Vân: "Cô tới số 38 đường Tân Triều tìm ông lão mặc đạo bào đi."

"Vâng." Đình Vân lúc này hoàn toàn tin tưởng Thường Hi, gật đầu sau đó nhanh chóng phân phó cấp dưới đi tìm người: "Còn về vấn đề cái kia... Tiền công. Tôi có thể đổi minh tệ ở đâu?"

Thường Hi ngáp một cái, xua tay ý bảo cô ấy đi nghỉ trước, chuyện này để sáng mai hãy nói.