Chương 7

Có Thường Hi đi cùng, Đình Vân chỉ mất ba mươi phút liền lái về tới Thượng Viên.

"Các cụ nhà cô công đức lớn thật đấy." Thường Hi nhìn đám quỷ không ngừng bám theo xe, lại nhìn căn biệt thự tràn ngập âm khí cùng tiếng gào thét của oán hồn cảm thán một câu.

"Ha ha... Tôi chưa từng gặp bọn họ." Đình Vân cười gượng một tiếng, sau khi đỗ xe ngoài sân liền cầm chìa khoá mở cửa.

"Ồ, vậy bà ngoại kia là..." Thường Hi kiểm tra lại lần nữa những lá bùa trong tay.

"Bà ấy... Nói thế nào nhỉ, là bà ấy nuôi tôi lớn, nhưng không phải ruột thịt" Đình Vân đi trước dẫn đường tới phòng bà ấy đang nằm: "Nhờ có bà tôi mới được sống, bà còn nhường cơ hội của cháu trai ruột cho tôi đi học. Tôi thật sự coi bà ấy bà ngoại của mình."

Căn biệt thự rộng lớn nhưng phòng của bà lão đặt gần cửa chính tiện cho bác sĩ cùng y tá cấp cứu, bọn họ rất nhanh đã đến nơi. Còn chưa mở cửa, Thường Hi đã cảm nhận được tử khí bên trong dày đặc đến muốn hoá thành chất lỏng mà chảy ra ngoài.

Người vốn phải chết lại bị người ta dùng thuật cấm đem hồn phách cưỡng bức nhét vào cơ thể.

Thường Hi bước tới gần bên bà ấy, cách năm bước chân liền ngửi thấy mùi cơ thể thối rữa nồng nặc. Cô nhắm mắt lại, niệm chú: "Phá!"

Xem ra vị đặt thuật cấm này tu vi cũng không tới đâu, một động tác liền có thể phá giải. Linh hồn một bà lão hiền từ hiện lên, mỉm cười thanh thản.

Xác cũng trở nên thối rữa ngày càng nặng.

Nhờ có tử khí nồng đượm bao quanh, bà ấy còn có thể trụ lại nơi này thêm một lúc.

"Bà ơi... Bà... Có phải đã rất đau đớn không?" Đình Vân vốn là một người sợ ma, giờ phút này liền không màng tất cả chạy lên ôm lấy bà ấy: "Không sao rồi... Giờ mọi chuyện đều tốt rồi."

Vừa nói cô ấy vừa oà lên khóc nức nở.

Lúc này một chàng trai trẻ hớt hải chạy vào, tiếng bước chân nặng nề như lê lết, toàn thân anh ta không có một chút sinh khí, giống như một bộ xương khô vậy:" Các người làm gì!? Là kẻ nào phá hỏng chuyện của ta!"

Giọng nói anh ta khàn đặc như vọng lên từ địa ngục.

"Thằng nghịch tử!" Đình Vân vừa nghe liền hiểu ra tất cả chuyện này rốt cuộc là do ai làm ra, tức giận đứng dậy tát cho chàng trai kia một bạt tai: "Bà thương mày như vậy, làm lại nhẫn tâm làm ra chuyện tày đình này!"

"Ha ha, bà ta thương tôi?" Anh ta có lẽ đã sắp bị hút sạch dương khí, không có sức phản kháng chỉ ngồi dưới đất cười như điên dại: "Bà ta là bà ruột của tôi! Vậy mà tất cả đều cướp từ tôi đem cho chị! Chị đừng quên nếu ngày đó không có xuất thi đại học kia cướp từ tôi, chị cũng không có ngày hôm nay!"

"Mày điên rồi! Mày có biết mình nói gì không?" Đình Vân muốn xông lên cho cậu ta một cái tát nhưng bị Thường Hi ngăn lại.

"Bà ta chết rồi! Vậy chết có ích một chút, tôi luyện bà ta thành lệ quỷ!" Mắt anh ta hằn đỏ lên đáng sợ: "Để chính bà ta ám đứa cháu hoang bà ta yêu thương nhất tới thân bại danh liệt!"

Đình Vân nghe những lời này, ngã khụy xuống sàn.

"Ha ha, chị biết tại sao bệnh bà ta ngày càng chuyển xấu không? Là tôi âm thầm lẻn vào đổi đi thuốc truyền!" Người đàn ông vẫn tiếp tục điên cuồng nói: "Cả bà ta và chị đều phải chịu đau khổ!"

"Đình Quân, bà chưa bao giờ không yêu thương cháu." Lúc này linh hồn kia mới cất giọng dịu dàng: "Nếu là không tốt... Vậy thì là bà không tốt với Tiểu Vân. Ngày ấy..."

Lúc cả làng đói kém, bà từ trên rừng đào được vài loại củ lạ, bà và hai đứa đều rất đói, bởi vì không biết có độc hay không nên mới để Đình Vân ăn trước thử độc, còn vì cẩn thận mà ép cô ăn nhiều một chút, sau đó mới dám để Đình Quân ăn.

Còn quả trứng gà kia, vốn là bà gói ghém muốn đợi Đình Quân cuối tuần về ăn, không ngờ nó bị thối rữa, bà tiếc của mới để Đình Vân ăn nó.

Chuyện xuất thi đại học, cũng bởi vì bà biết chắc Đình Quân không có khả năng thi đậu, mới để Đình Vân đi, sau này Đình Vân học xong có thể làm việc nuôi em trai ăn học.

Từng chuyện... Từng chuyện từ nhỏ tới lớn, bà luôn vì Đình Quân mà suy nghĩ. Trong thâm tâm thấy vô cùng có lỗi với cháu gái cộng thêm Đình Vân luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện mới chưa từng bị bà trách mắng.

Ngược lại Đình Quân bị chiều đến sinh hư.

Người đàn ông nghe đến đây cũng ngã khụy xuống đất, nước mắt rơi lã chã trên mặt, miệng mở ra nhưng không nói được lời nào.

"Đến lúc đi rồi." Thường Hi thấy linh hồn ngày càng mờ nhạt, liền vẽ chú mở qua quỷ môn quan: "Tôi tiễn bà một đoạn đường."

"Cám ơn cô" Bà lão hướng Thường Hi cúi đầu cám ơn, sau đó liền dập đầu đối với Đình Vân: "Tiểu Vân, bà xin lỗi cháu, xin cháu có trách thì trách thân già này... Coi như bà cầu xjn cháu một lần cuối cùng... Đừng hại đến Tiểu Quân."

Nói rồi thân ảnh biến mất trong quỷ môn quan.