"Là em trai tôi. Có chuyện gì sao?" Đình Tâm giật thót mình, muốn đưa tay ra nhặt lại tiền giấy vương vãi trên đất liền bị Thường Hi cản lại.
"Cô là người bình thường, không có đạo hạnh, không có tu vi thì không thể chạm vào những thứ này!" Thường Hi không hiểu, nếu người em trai kia là đạo sư đương nhiên sẽ biết chuyện này, còn nếu anh ta là người bình thường thì anh ta kiếm được minh tệ ở đâu chứ: "Sẽ đem đến họa diệt thân."
Đình Tâm hoảng hốt rồi ngơ ra một chỗ không lên tiếng.
"Minh tệ là đồng tiền của người chết." Thường Hi đỡ cô ấy lên, nhẹ giọng giải thích: "Người sống chạm vào sẽ nhiễm âm khí và tử khí, không chỉ bào mòn sinh lực mà còn dẫn ma quỷ nhập thể."
Thường Hi lấy ra một tập giấy bùa, cầm bút lông vẽ ra một đường, lá bùa lập tức phát sáng. Cô đưa cho Đình Vân.
"Cám ơn đại sư." Đình Vân vừa động vào lá bùa, liền cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng cùng ấm áp.
"Không có chuyện gì, tôi thu tiền của cô đương nhiên sẽ giúp cô bảo toàn tính mạng." Thường Hi nhặt lên đống minh tệ rơi lả tả rưới đất, vừa hay có hơn hai vạn minh tệ, vừa đủ tiền lá bùa vừa rồi: "Em trai cô là đạo sư sao?"
"Không phải." Đình Vân ngồi một bên run rẩy, suy nghĩ một lúc liền lắc đầu: "Em ấy bỏ nhà đi một thời gian dài, nửa năm trước đột nhiên trở về. Từ khi đó đều ở nhà, tôi chưa từng thấy em ấy... ừm... có những món đồ như vậy."
"Cô hiện tại ở thành phố A, khu Thượng Viên?" Thường Hi đi thu dọn giấy bùa cùng chu sa vừa rồi, xem ra lần này phải đi một chuyến rồi.
"Vâng, cách đây cũng không xa. Tôi lái xe tới nơi này." Đình Vân đặt chìa khóa xe lên bàn: "Tôi nghĩ chỉ mất khoảng hai giờ đồng hồ lái xe."
"Ồ, cô bị quỷ dẫn đường rồi." Thường Hi thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó đi lên nhà lấy thêm giấy bùa.
Để lại Đình Vân ngồi dưới nhà run cầm cập, hai chân cô ấy nhũn ra, muốn đi theo Thường Hi nhưng lại không có bản lĩnh đứng dậy. Thường Hi cầm đồ đi xuống nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, xem chừng cô xuống muộn năm phút nữa, người phụ nữ này sẽ ngất xỉu ở đây.
"Đại sư chuẩn bị xong rồi sao?" Đình Vân thấy cô liền cảm thấy yên tâm, đứng lên muốn ra ngoài.
"Từ từ, đợi tám phút nữa." Thường Hi giữ cô ấy lại.
"Dạ..." Đình Vân không hiểu tại sao phải chờ đợi như vậy: "Đại sư, phải mau lên... tôi cảm giác bà tôi..."
"Cô chạm vào minh tệ, hiện tại chưa qua hai giờ. Vẫn là trong thời gian hoạt động của ma quỷ" Nói rồi liền chỉ lên đồng hồ cho cô ấy xem: "Hiện tại cô ở trong ánh sáng của đèn dầu xác, ma quỷ không dám bước vào. Nếu cô bước ra ngoài sẽ rất phiền phức.
Đình Vân lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế