Chương 18

Thường Hi nói chuyện phiếm thêm một lúc, sau đó gia nô thân cận tới thông báo Miêu lão gia đã trở về. Cô vừa nghe thấy liền nhanh chân quay mông đi mất.

Đề phòng bọn họ lại ân ái trước mặt cô.

Trở về cũng không có chuyện gì làm, liền vẽ trận pháp thu lại cánh hoa, một đường ném thẳng vào tẩm cung của Ma Đế! Tiền thì cô nhận, hoa này trả lại cho hắn!

Sau đó lại thong thả ngồi thưởng trà trước mái hiên. Rất nhanh đã đến giờ mở cửa. Tiểu Lục đến sớm trước năm phút, lại bị Thường Hi chặn lại không cho bước vào quầy: "Tiểu Lục này, nơi này rất đặc biệt, cậu nhìn đúng mười giờ tối mới được mở cửa bước vào. Hơn nữa chỉ được rời đi sau hai giờ sáng."

Tiểu Lục không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu ta cũng tính là người chăm chỉ, vừa vào liền cấm chổi lên quét tước xung quanh. Thường Hi cũng biến ra hai con người giấy cho Tiểu Lục sai bảo.

Ngày thứ ba mở cửa.

Mở hàng vẫn là vài vị đạo sĩ, sau đó cũng có ma sư tới hỏi.

"Bà chủ, có bán loại gỗ này không?" Ma sư chùm kín đầu, cầm một cây bút xuống, chỉ vào thân bút hỏi.

"Có bán, khách quan mua bao nhiêu." Mấy loại cây này đều là củi khô trong Rừng Mộc Yêu Vạn Năm, mỗi lần cô đều nhặt được nhiều lắm! Có điều cô lại lười biếng không chế tác nó thành bút.

"Cô cho tôi xem hàng mẫu trước." Ma sư nghĩ gì đó, sau đấy lại đặt cây bút trở lại quầy. Loại hàng này đã qua chế tác rồi, không thể nhìn rõ phẩm chất của gỗ.

"Khách quan xem đi."Thường Hi lấy từ trong không gian ra một cành củi khô, đưa cho hắn.

Ma sư kia cẩn thận đón lấy, tỉ mỉ xem. Thường Hi cũng mặc kệ hắn, đi tới sau quây đánh bài với Tiểu Lục.

"Bà chủ, bút là cô làm sao?" Ma sư kia nhẹ nhàng đặt cây gỗ về lại trên quầy, nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, đều là tôi." Trước đây ở Ma Điện rảnh rỗi, cô vẫn thường dùng linh khí để khắc chơi chơi mấy thứ này. Có điều cô không phải dân chuyên, lại không có thiên phú. Đàn sói Ma Đế nuôi bị cô vặt trụi lông làm bút, cuối cùng vẫn không làm ra cái thành quả gì.

Bút thì vẫn có thể họa phù, nhưng phẩm chất không có gì đặc biệt.

"Cô không phải dân chuyên, lãng phí nguyên liệu tốt như vậy." Ma sư kia vuốt ve cây bút, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Không bằng cô bán nguyên liệu cho tôi giá tốt một chút, tôi sẽ chế tác độc quyền cho tiệm của cô."

Thường Hi suy nghĩ thật lâu.

Như vậy cũng không tệ. Nhưng không rõ thực lực của người này thế nào, cô lại không muốn tốn thời gian của mình lên người bình thường.

Ma sư kia dường như hiểu được suy nghĩ của cô, hắn lấy từ túi trữ vật ra môth đám lông sói. Từ khúc củi khô kia cắt ra một đoạn.

Bắt đầu điều khiển linh khí uốn lượn xung quanh