Tiếng tù và như trôi trong đêm đen. Jon nâng mình lên bằng cùi chỏ, theo thói quen tay với lấy thanh Móng Dài khi cả trại bắt đầu huyên náo. Có lẽ tù và đã đánh thức mọi người dậy, Jon nghĩ.
Nốt trầm của tiếng tù và vẫn còn ngân dài như thúc giục. Lính canh vẫn đứng quanh bức tường tròn trang nghiêm, thở ra khói và đều quay mặt về hướng tây. Tiếng bắt đầu nhỏ dần, ngay cả gió cũng không còn thổi nữa. Mọi người bò ra từ trong chăn, với lấy cây thương và đai đeo kiếm, di chuyển lặng lẽ và nghe ngóng. Một con ngựa hí lên liền bị bịt mồm lại. Trong một tích tắc dường như cả khu rừng đang nín thở. Các anh em trong Đội Tuần Đêm chờ đợi một hồi tù và tiếp theo, và cầu mong họ sẽ không phải nghe thấy nó.
Khi sự im lặng đã kéo dài quá sức chịu đựng, mọi người cuối cùng cũng an tâm rằng sẽ không có thêm tiếng tù và nào nữa, họ mới dám bẽn lẽn cười với nhau, như thể để phủ nhận rằng họ vừa lo lắng. Jon Snow vứt thêm vài que củi vào đám lửa, đeo đai kiếm lên, xỏ ủng, giũ đất và sương trên chiếc áo choàng, rồi buộc nó lên vai. Ngọn lửa cháy bừng bên cạnh Jon, ánh lửa ấm áp phả lên khuôn mặt khi cậu mặc quần áo. Cậu có thể nghe được tiếng vị tướng chỉ huy đi lại trong lều.
Sau một hồi, Mormont vén cửa lều lên. “Chỉ có một hồi thôi à?” Trên vai ông, con quạ yên lặng với dáng vẻ đau khổ tội nghiệp.
“Chỉ một thôi, thưa ngài,” Jon trả lời. “Các anh em trở về.”
Mormont bước tới gần đám lửa. “Là gã Cụt Tay. Về quá trễ rồi.” Mỗi ngày đợi chờ là một ngày ông trở nên bồn chồn; nếu phải đợi chờ lâu hơn nữa có lẽ ông sẽ phát điên lên mất. “Nhớ chuẩn bị đồ ăn nóng cho họ và cỏ khô cho lũ ngựa. Ta sẽ gặp Qhorin ngay lập tức.”
“Để cháu gọi ông ấy, thưa ngài.” Những người đến từ Tháp Đêm đã được chờ đợi từ nhiều ngày nay. Khi họ không xuất hiện, các anh em bắt đầu lo lắng. Jon nghe thấy những tiếng lầm rầm buồn bã quanh đống lửa, và không chỉ là tiếng của Edd U Sầu. Ser Ottyn Wythers muốn quay về Hắc Thành càng sớm càng tốt. Ser Mallador Locke muốn tiến thẳng tới Tháp Đêm, với hy vọng sẽ thấy dấu vết của Qhorin và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với ông ấy. Còn Thoren Smallwood muốn đi sâu nữa vào trong dãy núi. “Mance Rayder biết hắn sẽ phải chiến đấu với Đội Tuần Đêm,” Thoren nói, “nhưng hắn sẽ không nghĩ chúng ta đi về phía bắc xa thế này. Nếu đi ngược dòng Milkwater, chúng ta có thể đánh úp hắn và đập tan đạo quân của hắn trước khi hắn kịp phát hiện ra.”
“Nhưng bọn chúng sẽ rất đông,” Ser Ottyn phản đối. “Craster nói hắn đang tập hợp một đạo quân rất lớn với hàng ngàn người. Nếu không có Qhorin, chúng ta chỉ có hai trăm người thôi.”
“Cứ để hai trăm con sói đối đầu với mười ngàn con cừu, xem chuyện gì xảy ra,” Smallwood tự tin quả quyết.
“Giữa những con cừu đó còn có những con dê, Thoren,” Jarman Buckwell cảnh báo. “Ầy, mà có khi còn có cả sư tử nữa. Giáp Xương, Harma Đầu Chó, Alfyn Kẻ Gϊếŧ Quạ...”
“Tôi cũng hiểu rõ chúng như cậu, Buckwell,” Thoren Smallwood đáp lại. “Và tôi muốn lấy đầu chúng. Tất cả bọn chúng. Một lũ du mục, chẳng đáng được gọi là chiến binh. Chỉ có vài tên anh hùng say rượu, giữa một đám phụ nữ, trẻ em và nô ɭệ. Chúng ta sẽ cho chúng trở về những cái ổ dơ dáy của bọn chúng.”
Họ đã tranh luận rất nhiều giờ, nhưng chẳng đồng ý với nhau được điều gì. Gấu Già quá cứng đầu để rút lui, nhưng ông cũng không cho quân cắm đầu đi dọc bờ sông Milkwater để tham chiến. Cuối cùng chẳng có quyết định nào được đưa ra ngoài việc chờ đợi thêm vài ngày để các anh em trở về từ Tháp Đêm, và nếu họ không xuất hiện thì mọi người sẽ bàn bạc một lần nữa.
Giờ thì họ đã trở về, và điều đó có nghĩa là họ phải nhanh chóng ra quyết định. Ít nhất thì Jon cũng rất mừng vì điều đó. Nếu họ phải chiến đấu với Mance Rayder thì hãy để cuộc chiến diễn ra càng sớm càng tốt.
Cậu tìm thấy Edd U Sầu bên ngọn lửa, phàn nàn rằng anh ta khó ngủ khi mọi người cứ nói về những hồi tù và nổi lên trong rừng. Nhân tiện Jon báo cho anh ta một tin khác để phàn nàn luôn một thể. Họ cùng đánh thức Hake, kẻ luôn mồm nguyền rủa khi nhận lệnh của tướng chỉ huy, nhưng vẫn đứng dậy và nhanh chóng cùng hàng chục anh em khác cắt rau củ nấu súp.
Sam hổn hển bước tới khi Jon đi ngang qua trại. Dưới chiếc mũ trùm màu đen, khuôn mặt cậu ta tái xanh và tròn vành vạnh như mặt trăng. “Mình nghe thấy tiếng tù và. Chú của cậu trở về rồi à?”
“Là các anh em trở về từ Tháp Đêm.” Càng ngày niềm hy vọng Benjen Stark trở về an toàn càng mong manh. Chiếc áo choàng cậu tìm được bên dưới núi Nắm Đấm rất có thể là của ông ấy hoặc một người khác trong nhóm, ngay cả Gấu Già cũng đồng ý điều đó, nhưng lý do tại sao họ lại dùng nó gói một bọc đá rồng và chôn ở đó thì không ai đoán được. “Sam, mình phải đi rồi.”
Ở bức tường hình tròn, cậu thấy các lính gác đã bỏ bớt các que nhọn cắm trên nền đất gần như đóng băng để tạo một lối ra vào. Không lâu sau đó, các anh em áo đen trở về từ Tháp Đêm bắt đầu phi ngựa lên sườn đồi. Tất cả đều mặc đồ da và lông, đây đó có những mảnh giáp bằng thép hoặc đồng; những bộ râu xồm xoàm phủ lên những khuôn mặt hốc hác, và trông họ cũng gầy còm như những con ngựa của họ vậy. Jon ngạc nhiên vì một số người trong đoàn còn cưỡi chung ngựa. Khi nhìn kỹ hơn cậu mới thấy rõ nhiều người trong số họ bị thương. Hẳn họ đã gặp sự cố trên đường.
Jon nhận ra Qhorin Cụt Tay ngay lập tức, dù cậu chưa bao giờ gặp ông. Người lính biệt kích to lớn gần như đã trở thành một truyền thuyết đối với anh em Đội Tuần Đêm - một người nói năng chậm chạp nhưng hành động nhạy bén, cao mảnh khảnh như một cây thương, tay chân dài ngoằng, và vẻ mặt nghiêm nghị. Không giống như đám lính của mình, ông cạo râu sạch sẽ. Mái tóc được bện thành lọn to lấm tấm sương muối rủ xuống bên dưới chiếc mũ, và những trang phục đen ông mặc đã bạc đến mức nó chuyển sang màu xám. Trên bàn tay nắm dây cương chỉ còn lại ngón trỏ và ngón cái, những ngón còn lại đã bị chặt đứt khi ông đỡ lưỡi rìu của một du mục, để lưỡi rìu không bổ sọ ông làm đôi. Mọi người nói rằng ông đã đấm thẳng vào mặt tên du mục bằng bàn tay thương tật của mình khiến máu bắn tóe lên mắt hắn. Nhân lúc hắn còn mờ mắt, Qhorin ra đòn kết liễu. Kể từ ngày đó, bọn du mục bên ngoài Tường Thành đã biết không kẻ thù nào kiên định bằng ông.
Jon chào đón họ. “Tướng chỉ huy Mormont muốn gặp ngài ngay lập tức. Tôi sẽ dẫn ngài đến lều của ông ấy.”
Qhorin nhảy xuống ngựa. “Người của ta đang rất đói, và những con ngựa của ta cũng cần được chăm sóc.”
“Tất cả bọn họ sẽ được chăm sóc thưa ngài.”
Người lính biệt kích già đưa ngựa cho một người trong đoàn rồi đi theo Jon. “Cậu là Jon Snow? Cậu trông rất giống cha.”
“Ngài biết ông ấy sao, thưa lãnh chúa?”
“Ta không phải lãnh chúa. Chỉ là một anh em trong Đội Tuần Đêm thôi. Đúng là ta biết Lãnh chúa Eddard. Và cả cha ông ấy nữa.”
Jon phải bước thật nhanh để theo kịp những sải chân dài của Qhorin. “Lãnh chúa Rickard chết trước khi tôi ra đời.”
“Ông ấy là một người bạn của Đội Tuần Đêm.” Qhorin liếc nhìn phía sau. “Nghe nói cậu có một con sói tuyết.”
“Bóng Ma sẽ quay về khi trời sáng. Ban đêm nó đi săn.”
Họ tìm thấy Edd U Sầu đang rán thịt muối và luộc một tá trứng trong nồi trên bếp lửa của Gấu Già. Mormont ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ và da. “Ta đã bắt đầu lo cho ông. Ông có gặp vấn đề gì trên đường không?”
“Chúng tôi chạm trán với Alfyn Kẻ Gϊếŧ Quạ. Mance đã cử hắn đi trính thám Tường Thành, và chúng tôi tình cờ gặp hắn trên đường trở về.” Qhorin tháo chiếc mũ ra. “Alfyn sẽ không quấy rối vương quốc của chúng ta được nữa, nhưng một số người đi cùng hắn đã trốn thoát. Chúng tôi đã truy sát bọn chúng hết sức có thể, nhưng có lẽ bọn chúng đã rút lui vào trong núi.”
“Và chúng ta phải đổi bao nhiêu?”
“Bốn người anh em bị gϊếŧ. Hơn một chục người bị thương. Thương vong bằng một phần ba kẻ địch. Ngoài ra chúng ta còn bắt được tù binh. Một tên chết ngay vì vết thương quá nặng, nhưng tên còn lại sống đủ lâu để chúng tôi hỏi cung.”
“Tốt nhất chúng ta hãy nói chuyện này trong lều. Jon sẽ rót cho ông một cốc bia. Hay là ông muốn uống rượu cay nóng?”
“Nước lọc là đủ rồi. Một quả trứng và một chút thịt nữa nhé.”
“Được thôi.” Mormont mở cửa trại và Qhorin Cụt Tay cúi đầu bước vào.
Edd đứng cạnh chiếc nồi và đảo trứng với một cái muỗng. “Tôi thật ghen tị với những quả trứng này,” anh ta nói. “giờ tôi chỉ muốn nhảy vào nước nóng. Nếu cái nồi to hơn, có lẽ tôi đã nhảy vào rồi. Dù tôi thích rượu hơn là nước. Có những cách chết còn kinh khủng hơn là được chết trong ấm áp và say xỉn. Tôi biết một người anh em đã tự dìm chết mình trong rượu. Nhưng đó là thứ rượu rất tồi, và xác của anh ta chẳng làm cho nó ngon hơn tẹo nào.”
“Anh uống chỗ rượu đó sao?”
“Thật kinh khủng khi phát hiện ra một người anh em qua đời. Nếu là tôi thì cậu cũng sẽ cần một cốc rượu, Lãnh chúa Snow.” Edd khuấy chiếc nồi và cho thêm một nhúm hạt nhục đậu khấu vào.
Sốt ruột, Jon tới khơi ngọn lửa bằng một cái que. Cậu có thể nghe thấy giọng Gấu Già ở trong lều, thỉnh thoảng là tiếng con quạ xen vào quang quác, cùng với giọng ôn tồn hơn của Qhorin Cụt Tay, nhưng cậu không thể đoán được họ đang nói gì. Alfyn Kẻ Gϊếŧ Quạ đã chết, đó là tin tốt. Hắn là một trong những tên khát máu nhất trong đội quân của bọn du mục, và hắn có cái tên đó vì đã gϊếŧ rất nhiều anh em áo đen. Vậy tại sao Qhorin lại tỏ vẻ nghiêm trọng với một chiến thắng như thế?
Jon đã hy vọng rằng việc các anh em trở về từ Tháp Đêm có thể vực dậy tinh thần của cả trại. Đêm qua, khi đi tiểu về, anh đã nghe thấy vài người thầm thì quanh đống lửa tàn. Jon dừng lại lắng nghe khi thấy Chett lẩm bẩm rằng đáng lẽ họ nên quay lại từ lâu. “Lão lính biệt kích già thật ngoan cố,” họ nói. “Chúng ta sẽ chẳng tìm thấy gì ngoài việc tự đào mồ chôn mình trong núi.”
“Dãy Frostfangs có người khổng lồ, lũ biến hình, và những thứ còn khủng khϊếp hơn,” Lark đến từ Quần Đảo Sisters nói.
“Tôi thề sẽ không đến đó.”
“Gấu Già đâu có cho anh lựa chọn.”
“Có thể chúng ta sẽ không cho ông ta quyền đó,” Chett nói.
Lúc này, một con chó của hắn ngóc đầu lên gầm gừ, và cậu phải chuồn đi thật nhanh trước khi bọn họ nhìn thấy. Mình đâu có định nghe lỏm họ, Jon nghĩ. Cậu định nói chuyện này với Mormont, nhưng cậu không thể ra mặt tố cáo các anh em của mình như vậy được, ngay cả khi đó là Chett hay gã người Sisters kia. Đó chỉ là một câu chuyện phiếm, cậu tự nhủ. Chỉ là họ thấy lạnh và sợ hãi, giống như tất cả mọi người. Việc đợi chờ ở đây trên một đỉnh núi sỏi đá giữa rừng thật mệt mỏi. Mỗi đêm họ lại tự hỏi bình minh sẽ đem gì đến cho họ. Những kẻ thù giấu mặt luôn là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Jon rút con dao mới ra khỏi bao và ngắm nhìn ngọn lửa phản chiếu trên kính đen bóng loáng. Cậu đã tự trang trí chuôi dao bằng gỗ, và sẽ bện sợi gai dầu xung quanh nó để làm cán cầm. Tuy xấu xí nhưng nó rất có ích. Edd U Sầu cho rằng những con dao bằng đá sẽ có ích chẳng khác gì những núm trên tấm che ngực của một hiệp sĩ! Nhưng Jon không nghĩ vậy. Lưỡi gươm bằng đá rồng sắc hơn thép, nhưng giòn và dễ vỡ hơn.
Phải có lý do gì người ta mới chôn nó.
***
Cậu cũng làm cho Grenn một con dao, và một con nữa cho tướng chỉ huy. Chiếc tù và chiến cậu đưa cho Sam. Nhìn gần, chiếc tù và đã bị nứt và thậm chí sau khi rửa hết bùn đất, cậu còn không thể thổi cho nó kêu. Mép của nó cũng bị mẻ, nhưng Sam thích đồ cổ, dù là những thứ cũ kỹ vô dụng. “Cậu dùng nó làm một cái cốc sừng ấy,” Jon nói, “và mỗi lần uống nước, cậu sẽ nhớ mình đã đi tuần bên ngoài Tường Thành, tới tận Nắm Đấm Của Tiền Nhân như thế nào.” Cậu cũng cho Sam một mũi giáo và một tá mũi tên, và chia những thứ còn lại cho bạn bè để lấy may.
Gấu Già có vẻ rất hài lòng về con dao, nhưng ông ấy vẫn thích con dao bằng thép dắt ở hông hơn, Jon nhận thấy như vậy. Mormont không thể trả lời ai đã chôn chiếc áo choàng và điều đó có ý nghĩa như thế nào. Có lẽ Qhorin sẽ biết. Cụt Tay đã đi rất sâu vào vùng đất của du mục hơn bất cứ người sống nào.
“Cậu sẽ bưng lên hay là tôi nhỉ?”
Jon cho dao vào bao. “Để tôi.” Cậu muốn nghe xem họ đang nói gì.
Edd cắt ba khoanh dày từ chiếc bánh mỳ cũ và đặt chúng trong một chiếc đĩa gỗ, phủ thịt muối, nước sốt, và thêm một bát đầy trứng luộc. Jon một tay cầm đĩa một tay cầm bát và quay vào trong lều của tướng chỉ huy. Qhorin đang ngồi bắt chéo chân trên sàn, lưng ông thẳng như một thanh giáo. Ánh nến lập lòe hai gò má bằng phẳng của ông khi ông nói. “...Giáp Xương, gã Khóc Lóc, và những tên chỉ huy lớn nhỏ khác,” ông nói. “Chúng cũng có người biến hình nữa, và ma mυ"ŧ, và chúng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Hắn tuyên bố như vậy. Tôi không dám thề đó là sự thật. Ebben nghĩ rằng hắn bịa đặt những câu chuyện như vậy để được sống lâu hơn một chút.”
“Dù đúng hay sai thì chúng ta cũng phải báo tin về Tường Thành,” Gấu Già nói khi Jon đặt chiếc đĩa ở giữa hai người. “Và cả nhà vua nữa.”
“Vua nào?”
“Tất cả bọn họ. Cả vua giả lẫn vua thật. Nếu bọn họ có thể tuyên bố thống lĩnh vương quốc thì hãy để họ bảo vệ nó.”
Cụt Tay bốc một quả trứng và đập nó vào thành bát. “Các vị vua đó sẽ làm những gì họ muốn,” ông vừa nói vừa bóc vỏ trứng. “Chắc chúng ta sẽ chẳng trông mong được gì vào họ đâu. Niềm hy vọng lớn nhất là Winterfell. Nhà Stark cần phải tập kết về phía bắc.”
“Chắc chắn rồi.” Gấu Già giở một tấm bản đồ, nhíu mày quan sát, ném nó sang một bên, rồi mở một tấm bản đồ khác. Ông đang tính xem bọn chúng sẽ tấn công ở đâu, Jon có thể nhận thấy điều đó. Đội Tuần Đêm từng cai quản mười bảy tòa lâu đài dọc Tường Thành trải dài hàng trăm dặm, nhưng chúng bị bỏ hoang dần dần từng chiếc một khi đội quân áo đen suy yếu dần. Giờ đây chỉ có ba tòa lâu đài được đóng quân, một sự thật mà Mance Rayder biết rõ chẳng kém gì họ. “Hy vọng rằng Ser Alliser Thorne sẽ tuyển được thêm quân từ Vương Đô. Nếu chúng ta cấp quân cho Greyguard từ Tháp Đêm và cho Long Barrow từ Trạm Đông...”
“Greyguard đã bị sập một phần lớn. Stonedoor sẽ tốt hơn, nếu được trang bị quân. Có thể là Icemark và Deep Lake nữa. Chúng ta sẽ ngày ngày tuần tra trên tường thành giữa các pháo đài.”
“Tuần tra, đúng vậy. Hai lần một ngày, nếu có thể. Riêng Tường Thành đã là một chướng ngại vật khó vượt qua rồi. Khi không được bảo vệ, Tường Thành không thể ngăn bọn chúng, nhưng có thể khiến bọn chúng chậm lại. Đạo quân càng lớn thì thời gian trì hoãn càng dài. Từ những ngôi làng trống chúng bỏ lại, ta đoán chúng sẽ đem theo cả phụ nữ, trẻ em, và vật nuôi nữa. Ông nhìn thấy một con dê leo thang bao giờ chưa? Đu dây thì sao? Chúng sẽ phải xây cầu thang, hoặc là một đoạn dốc lớn... việc này sẽ mất cả tháng trời là ít, thậm chí có thể lâu hơn. Mance biết cơ hội tốt nhất của hắn là đi qua bên dưới Tường Thành. Qua một cánh cổng, hoặc...”
“Một lỗ thủng.”
Mormont chợt ngẩng đầu lên. “Sao cơ?”
“Chúng sẽ không trèo qua bức tường, cũng không định đào hang bên dưới nó, thưa lãnh chúa. Chúng định phá nó.”
“Tường Thành cao đến hơn hai trăm mét, và móng của nó dày đến nỗi phải mất một năm để một trăm người dùng rìu và hái để đào qua.”
“Ngay cả như vậy.”
Mormont vuốt râu và nhíu mày. “Bằng cách nào?”
“Còn cách nào được nữa? Ma thuật.” Qhorin cắn một nửa quả trứng. “Nếu không tại sao Mance lại chọn tập trung quân ở Frostfangs? Ở đó trống trải và khắc nghiệt, và sẽ phải hành quân rất lâu và mệt mỏi mới có thể tới Tường Thành.”
“Ta đã nghĩ hắn chọn vùng núi đó để che giấu binh lực trước các lính biệt kích của ta.”
“Có thể,” Qhorin nói và ăn nốt quả trứng, “nhưng tôi nghĩ còn có lý do khác. Hắn đang tìm một thứ gì đó ở những nơi cao và lạnh lẽo. Hắn đang tìm một thứ hắn cần.”
“Một thứ gì đó?” Con quạ của Mormont ngẩng đầu và kêu ré lên. Âm thanh vang lên sắc như dao trong căn lều chật hẹp.
“Một sức mạnh nào đó. Nhưng cụ thể là gì thì tù binh của chúng ta không nói. Có lẽ hắn đã bị hỏi cung nhiều quá, nên đã chết và đem theo rất nhiều điều chưa nói. Tôi không rõ hắn có biết hay không.”
Jon nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài. Nó tạo thành một âm thanh cao và mảnh như thể gió luồn qua bức tường đá hình tròn và giật những chiếc dây thừng buộc trại. Mormont đưa tay lên xoa miệng với vẻ trầm ngâm. “Một sức mạnh nào đó,” ông nhắc lại. “Ta phải biết.”
“Vậy thì ngài phải cử quân do thám đi vào trong núi.”
“Ta không muốn mất thêm người nữa.”
“Chúng ta ở đây để chết. Chúng ta mặc áo choàng đen còn để làm gì khác, ngoại trừ hy sinh để bảo vệ vương quốc này? Tôi sẽ cử mười lăm người đi, chia thành ba nhóm, mỗi nhóm năm người. Một nhóm thăm dò bên dòng Milkwater, một nhóm thăm dò đèo Skirling, một nhóm leo lên Cầu Thang của Người Khổng Lồ. Jarman Buckwell, Thoren Smallwood, và tôi sẽ chỉ huy. Để xem cái gì đang chờ đợi chúng ta trong dãy núi đó.”
“Chờ đợi,” con quạ kêu lên. “Chờ đợi.”
Tướng chỉ huy Mormont thở dài thườn thượt. “Ta thấy không còn lựa chọn nào khác nữa,” ông thừa nhận, “nhưng nếu các người không trở lại...”
“Sẽ có ai đó quay trở về từ Frostfangs, thưa lãnh chúa,” người lính biệt kích nói. “Nếu là chúng tôi thì mọi việc tốt đẹp. Còn nếu không, thì đó là Mance Rayder, và ngài chắn ngay con đường hắn đi qua. Hắn không thể cứ đi về phía nam để ngài đuổi theo sau và quấy nhiễu hậu phương của hắn. Hắn phải tấn công. Đây là một cứ điểm mạnh.”
“Không mạnh đến vậy,” Mormont nói.
“Vậy thì chắc là chúng ta đều chết. Cái chết của chúng ta sẽ kéo dài thời gian cho các anh em khác ở Tường Thành. Thời gian để tập trung quân cho các lâu đài và đóng mọi chiếc cổng lại, thời gian để kêu gọi các lãnh chúa và các vị vua giúp đỡ, thời gian để mài những chiếc rìu và sửa những chiếc nỏ. Cái chết của chúng ta sẽ xứng đáng.”
“Chết,” con quạ lẩm bẩm và dò dẫm bước trên vai Mormont. “Chết, chết, chết, chết.” Gấu Già ngồi yên lặng, như thể sức nặng của những lời nói vừa rồi trở nên quá lớn đối với ông. Cuối cùng, ông nói, “Xin các vị thần tha thứ. Ông hãy chọn người đi.”
Qhorin Cụt Tay quay đầu. Ánh mắt ông ta chạm phải ánh mắt Jon, và họ nhìn nhau một lúc lâu. “Rất tốt. Tôi chọn Jon Snow.”
Mormont chớp mắt. “Nó mới chỉ là một cậu nhóc. Và cũng là cận vệ của ta. Cậu ta thậm chí không phải là một lính biệt kích.”
“Tollett cũng có thể chăm sóc cho ngài, thưa lãnh chúa.” Qhorin đưa bàn tay thương tật chỉ còn lại hai ngón lên. “Các vị cựu thần vẫn còn rất mạnh phía bên ngoài Tường Thành. Các vị thần của Tiền Nhân... và của Nhà Stark.”
Mormont nhìn Jon. “Cháu muốn thế nào?”
“Cháu sẽ đi,” cậu nói ngay lập tức.
Ông già mỉm cười buồn bã. “Vậy được.”
***
Trời bắt đầu sáng khi Jon bước ra khỏi lều bên cạnh Qhorin Cụt Tay. Gió rít xung quanh họ, làm những chiếc áo choàng đen bay phần phật và thổi những tàn lửa đỏ bay ra từ đống lửa.
“Chúng ta sẽ đi vào buổi trưa,” người lính biệt kích nói với cậu. “Tốt nhất cậu hãy tìm con sói về đi.”