Chương 12: Davos

Ser Cortnay Penrose không mặc giáp. Ông ta ngồi trên lưng một con ngựa giống màu nâu đỏ, còn người cầm cờ cưỡi một con ngựa đốm đen. Trên đầu họ là lá cờ có hình con hươu đội vương miện của Nhà Baratheon và hai chiếc lông vũ bắt chéo nhau của Nhà Penrose, màu trắng trên nền đỏ nhạt. Chòm râu hình cái thuổng của Ser Cortnay cũng có màu đỏ nhạt, nhưng đầu ông ta thì gần như hói hết. Kể cả có ấn tượng với số lượng và sự tráng lệ của phái đoàn của nhà vua thì khuôn mặt hư hao đó của ông cũng chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

Họ thúc ngựa tiến lên với tiếng xích sắt loảng xoảng và những mảnh kim loại kêu leng keng. Ngay cả Davos cũng mặc áo giáp sắt, mặc dù ông không thể giải thích tại sao; vai và lưng ông nhức mỏi vì không quen với sức nặng của bộ giáp. Nó làm ông cảm thấy vướng víu và ngu ngốc. Ông tự hỏi một lần nữa tại sao mình lại ở đây. Ta không có quyền chất vấn mệnh lệnh của nhà vua, tuy nhiên...

Mọi người trong đoàn đều có dòng dõi và địa vị cao hơn Davos Seaworth, và các lãnh chúa cao quý trông thật lộng lẫy trong nắng sớm. Thép màu bạc và vàng được khảm vào bộ giáp khiến chúng trở nên sáng chói; mũ của họ được trang trí bằng chỏm lông vũ mượt mà hoặc hình những con thú lớn có mắt bằng đá quý. Chính Stannis trông cũng lạc lõng trong đoàn người giàu có và vương giả này. Giống như Davos, nhà vua chỉ mặc đồ len và da thuộc đơn giản. Tuy nhiên, chiếc vòng bằng vàng đỏ trên đầu ngài cũng đem lại một vẻ tráng lệ nhất định. Ánh nắng phản chiếu lấp lánh lên chỏm chiếc vương miện hình ngọn lửa mỗi khi nhà vua quay đầu.

Đây là lần đầu tiên Davos tới gần đức vua đến vậy trong tám ngày qua, kể từ khi thuyền Betha Đen gia nhập cùng hạm đội thuyền chiến của Storm’s End. Chỉ một giờ sau khi tới nơi ông đã rất muốn vào gặp nhà vua, nhưng câu trả lời ông nhận được luôn là nhà vua đang bận. Nhà vua thường rất bận, Davos biết được điều này từ cậu con trai là Devan, một trong các cận vệ hoàng gia. Giờ Stannis Baratheon đã nắm binh lực trong tay, các lãnh chúa bu quanh ngài như những con ruồi bu quanh xác chết.Giờ trông ngài ấy cũng chẳng khác gì cái xác, già hơn lúc ta rời Dragonstone rất nhiều. Devan nói gần đây nhà vua hầu như không ngủ. “Kể từ khi Lãnh chúa Renly chết, nhà vua luôn gặp những cơn ác mộng khủng khϊếp,” cậu bé tiết lộ cho cha mình như vậy. “Các loại thuốc của vị học sĩ không xua được chúng đi. Chỉ có tiểu thư Melisandre mới có thể dỗ cho ngài ấy ngủ.”

Đó là lý do giờ đây cô ta ở chung lều với nhà vua ư? Davos tự hỏi. Để cầu nguyện cho nhà vua? Hay cô ta có một cách khác để giúp ngài ấy ngủ? Câu hỏi thật đê tiện, và ông không dám hỏi kể cả con trai mình. Devan là một cậu bé ngoan, nhưng thằng bé đang đeo hình trái tim rực cháy một cách tự hào trên ngực áo chẽn, và cha cậu đã nhìn thấy thằng bé bên cạnh đám lửa khi hoàng hôn buông xuống, cầu nguyện Thần Ánh Sáng đem bình minh đến cho con người. Thằng bé là cận vệ của nhà vua, ông tự nhủ, và chắc chắn là nó sẽ thờ vị thần của nhà vua.

Davos gần như đã quên mất tường thành Storm’s End cao và dày như thế nào khi lại gần. Vua Stannis dừng lại phía dưới bức tường, cách Ser Cortnay và người cầm cờ của ông ta vài mét. “Ser,” ngài lịch sự một cách khó nhọc. Có vẻ ông ta sẽ không xuống ngựa.

“Thưa lãnh chúa.” Câu nói chưa đủ độ lịch sự cần thiết, nhưng cũng không có gì khó hiểu.

“Thông thường một người phải gọi nhà vua là bệ hạ,” Lãnh chúa Florent tuyên bố. Một con cáo màu vàng đỏ với chiếc mũi sáng bóng và một vòng hoa màu xanh da trời xung quanh chính là hình trang trí trên tấm giáp che ngực của ông ta. Rất cao, rất lịch sự, và rất giàu, lãnh chúa của lâu đài Brightwater là chư hầu đầu tiên của Renly tuyên bố đi theo Stannis, và là người đầu tiên từ bỏ vị thần cũ của ông ta để tôn thờ Thần Ánh Sáng. Stannis đã để hoàng hậu lại Dragonstone với chú của bà là Axell, nhưng người dưới trướng hoàng hậu thì đông đảo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và Alester Florent là người mạnh hơn cả.

Ser Cortnay Penrose phớt lờ ông ta và chuẩn bị đối mặt với Stannis. “Đây đều là những người quyền quý. Các lãnh chúa lớn của Estermont, Errol, và Varner. Ser Jon của Nhà Fossoway Táo Xanh và Ser Bryan Táo Đỏ. Lãnh chúa Caron và Ser Guyard trong đội Vệ Binh Cầu Vồng của vua Renly... và lãnh chúa hùng cường Alester Florent của vùng Brightwater, chắc chắn rồi. Còn ở phía sau có phải là vị Hiệp Sĩ Củ Hành không nhỉ? Hân hạnh được gặp ngài, Ser Davos. Nhưng tôi sợ rằng tôi không biết quý cô này.”

“Tên tôi là Melisandre, thưa hiệp sĩ.” Cô ta là người duy nhất không mặc giáp, mà chỉ mặc bộ đồ đỏ bằng lụa chảy. Trên cổ cô ta, viên ruby vĩ đại như đang uống lấy ánh nắng ban ngày. “Tôi phục vụ cho đức vua của ngài, và Thần Ánh Sáng.”

“Chúc quý cô phục vụ họ thật tốt,” Ser Cortnay trả lời, “nhưng tôi thờ những vị thần khác, và phục vụ một vị vua khác.”

“Trên đời chỉ có một vị vua thực sự, và một vị thần thực sự mà thôi,” Lãnh chúa Florent tuyên bố.

“Chúng ta ở đây để tranh luận về thần học sao, lãnh chúa? Nếu biết vậy ta đã đem theo một thầy tu rồi.”

“Ngươi thừa biết tại sao chúng ta ở đây,” Stannis nói. “Ngươi đã có nửa tháng để cân nhắc về điều khoản ta đưa ra. Ngươi đã gửi những con quạ đi, và chẳng có ai đến giúp. Tương lai cũng sẽ như vậy thôi. Storm’s End đứng đơn độc, và ta thì hết kiên nhẫn rồi. Một lần cuối cùng, Ser, ta ra lệnh cho ngươi mở cổng, và trả cho ta thứ gì xứng đáng phải thuộc về ta.”

“Vậy còn những điều khoản?” Ser Cortnay hỏi.

“Vẫn như trước,” Stannis trả lời. “Ta sẽ tha tội phản nghịch cho ngươi, cũng như đã tha tội cho những lãnh chúa ngươi thấy đằng sau ta. Những binh lính trong pháo đài của ngươi sẽ được tự do gia nhập quân đội của ta hoặc trở về nhà một cách an toàn. Các ngươi có thể đem theo bao nhiêu vũ khí và tài sản cũng được. Nhưng ta sẽ cần những con ngựa và vật nuôi của các ngươi để thồ hàng.”

“Thế còn Edric Storm thì sao?”

“Thằng con hoang của anh trai ta phải đầu hàng trước ta.”

“Vậy thì câu trả lời của tôi vẫn là không, thưa lãnh chúa.”

Nhà vua nghiến chặt hàm và không nói gì cả.

Melisandre đỡ lời. “Cầu mong Thần Ánh Sáng phù hộ cho ngài trong sự ngu dốt của ngài, Ser Cortnay.”

“Cầu cho ma quỷ hϊếp chết thứ Thần Ánh Sáng khốn kiếp của cô,” Penrose bật lại, “và lau mông hắn bằng đống giẻ rách mà cô đang mặc trên người.”

Lãnh chúa Alester Florent hắng giọng. “Ser Cortnay, hãy cẩn thận cái lưỡi của ngài đấy. Ý đức vua là thằng bé sẽ không gặp nguy hiểm gì. Thằng bé là dòng máu của ông ấy, và cũng là của ta. Cháu gái Delena của ta là mẹ nó, như mọi người đều biết. Nếu ông không tin nhà vua thì có thể tin ta. Ông cũng biết ta là người trọng danh dự...”

“Ta biết ngươi là người tham vọng,” Ser Cortnay chen vào. “Một kẻ thay vua đổi chủ, đổi cả các vị thần như thay một đôi giày vậy. Chẳng khác gì lũ phản bội mà ta vẫn thường thấy trước đây.”

Sự tức giận trào lên trong lòng đám tùy tùng của nhà vua. Ông ta nói cũng chẳng sai, Davos nghĩ. Chỉ một thời gian ngắn trước đây, Nhà Fossoway, Guyard Morrigen, và các lãnh chúa Caron, Varner, Errol, và Estermont đều là chư hầu của Renly. Họ đã ngồi trong lều của anh ta, giúp anh ta lên kế hoạch quân sự, âm mưu hạ bệ Stannis. Và Lãnh chúa Florent đã ở đó với họ - ông ta có thể là chú ruột của hoàng hậu Selyse thật, nhưng điều đó vẫn không cản được lãnh chúa của Brightwater quỳ gối trước Renly khi cậu ta còn đang mạnh.

Bryce Caron cho ngựa tiến lên vài bước, chiếc áo choàng sọc cầu vồng của ông ta bay bay trong làn gió thổi vào từ vịnh. “Chẳng có ai là kẻ thay lòng ở đây cả, thưa hiệp sĩ. Tôi trung thành với Storm’s End, vua Stannis mới đúng là lãnh chúa ở đây... và là vị vua chính đáng của chúng ta. Ông ấy là người cuối cùng của Nhà Baratheon, là người kế vị của Robert và Renly.”

“Nếu vậy, tại sao Hiệp Sĩ Hoa không đi cùng các ngươi? Và Mathis Rowan đâu? Randyll Tarly? Phu nhân Oakheart? Tại sao họ không đi cùng đoàn với các ngươi? Họ là những người yêu quý Renly nhất. Và Brienne của Nhà Tarth nữa, cô ta đâu, ta hỏi các ngươi?”

“Người đó ấy à?” Ser Guyard Morrigen cười cay nghiệt. “Cô ta chạy rồi. Cũng phải thôi. Cô ta chính là người đã gϊếŧ nhà vua.”

“Dối trá,” Ser Cortnay nói. “Ta biết Brienne từ khi nó còn là một con bé đùa nghịch dưới chân cha nó trong Đại Sảnh Hoàng Hôn, và ta lại càng hiểu con bé rõ hơn khi Lãnh chúa Selwyn Sao Đêm gửi nó tới Storm’s End. Cô ta yêu Renly Baratheon từ cái nhìn đầu tiên, kể cả một người mù cũng cảm nhận được điều đó.”

“Chắc chắn rồi,” Lãnh chúa Florent ôn tồn nói, “và ít có khả năng cô ta vì quá căm hận mà gϊếŧ người đàn ông đã bỏ rơi mình. Về phía tôi, tôi tin là phu nhân Stark đã gϊếŧ nhà vua. Bà ta đi cả một quãng đường dài từ Riverrun tới để xin làm đồng minh, và Renly đã từ chối bà ta. Chắc chắn bà ta coi nhà vua là một mối hiểm họa cho con trai mình, và vì vậy trừ khử Renly.”

“Là Brienne,” Lãnh chúa Caron khăng khăng. “Ser Emmon Cuy đã thề như vậy trước khi chết. Ta thề đấy, Ser Cortnay.”

Lòng khinh bỉ chất chứa trong giọng nói của Ser Cortnay. “Thế thì sao? Ta thấy ngươi đang mặc chiếc áo choàng sặc sỡ, chiếc áo mà Renly ban tặng khi ngươi thề sẽ bảo vệ ngài ấy. Giờ ngài ấy chết, sao ngươi lại không?” Cơn tức giận của ông chuyển hướng sang Guyard Morrigen. “Ta cũng hỏi câu tương tự với ngươi, Ser Guyard Xanh Lá, đúng không nhỉ? Một người của đội Vệ Binh Cầu Vồng? Đã thề dám hy sinh thân mình vì nhà vua? Nếu ta có chiếc áo choàng của ngươi, ta sẽ thấy thật hổ thẹn khi mặc nó.”

Morrigen nổi giận. “Hãy vui mừng vì đây là cuộc hòa đàm, Penrose, nếu không ta đã rút lưỡi ngươi vì những lời đó rồi.”

“Và vứt nó vào ngọn lửa cùng với của quý của ngài ư?”

“Đủ rồi đấy!” Stannis nói. “Thần Ánh Sáng bắt em ta phải chết vì tội phản bội. Người nào gây ra nó cũng không có tội.”

“Có thể là với ngài,” Ser Cortnay nói. “Tôi đã nghe những đề xuất của ngài, Lãnh chúa Stannis. Giờ thì đến lượt tôi.” Ông ta tháo găng tay và ném thẳng vào mặt nhà vua. “Một đấu một, kiếm, thương, hay bất cứ vũ khí gì ngài muốn. Còn nếu ngài sợ phải mạo hiểm cây kiếm ma thuật và làn da cao quý của mình trước một ông già thì hãy chọn ra một vị anh hùng nào đó, và tôi cũng sẽ làm như vậy.” Ông quắc mắt nhìn Guyard Morrigen và Bryce Caron. “Một trong hai con chó con này được đấy, tôi nghĩ vậy.”

Ser Guyard Morrigen mặt tối sầm vì giận dữ. “Ta sẽ nhận lời thách đấu, nếu nhà vua đồng ý.”

“Ta cũng vậy,” Bryce Caron nhìn Stannis.

Nhà vua nghiến chặt hàm răng. “Không.”

Ser Cortnay không biểu lộ chút ngạc nhiên. “Ngài nghi ngại về sự công bằng trong lý lẽ của chính mình, hay ngờ rằng cánh tay mình không đủ khỏe? Ngài sợ tôi sẽ đái vào thanh kiếm cháy của ngài để dập tắt nó sao?”

“Ngươi nghĩ ta là một tên đại ngốc sao, hiệp sĩ?” Stannis hỏi. “Ta có hai mươi ngàn binh lính. Ngươi bị bao vây cả phía biển lẫn đất liền. Vậy thì tại sao ta phải đấu tay đôi với ngươi khi chiến thắng cuối cùng chắc chắn thuộc về ta?” Nhà vua chỉ ngón tay vào ông ta. “Ta đã cảnh bảo đủ cho ngươi rồi. Nếu ngươi bắt ta phải dùng vũ lực để lấy lại tòa lâu đài của mình thì ngươi đừng mong sẽ được ta khoan nhượng. Ta sẽ treo cổ ngươi vì tội phản nghịch, tất cả các ngươi.”

“Nếu các vị thần đồng ý. Hãy đem cơn bão của ngài tới, thưa lãnh chúa, và thử ngẫm xem tên lâu đài này là gì.” Ser Cortnay kéo dây cương và cưỡi ngựa trở vào thành.

Stannis lẳng lặng quay ngựa về trại. Những người khác lục tục theo sau. “Nếu chúng ta tấn công tòa thành này thì hàng ngàn người sẽ chết,” Lãnh chúa Estermont già nhăn nheo, ông ngoại của nhà vua lên tiếng. “Rõ ràng là gϊếŧ một người thì có lợi hơn chứ? Lý lẽ của chúng ta là chính đáng, vì vậy chắc chắn các vị thần sẽ phù hộ cho các nhà vô địch của chúng ta chiến thắng.”

Một vị thần thôi, ông già, Davos nghĩ. Ông quên rằng giờ chúng ta chỉ có một vị thần thôi sao, vị Thần Ánh Sáng của Melisandre.

Ser Jon Fossoway nói, “Tôi rất vinh dự được nhận thử thách này, dù kiếm pháp của tôi không bằng một nửa Lãnh chúa Caron hay Ser Guyard. Renly không để lại các hiệp sĩ giỏi ở Storm’s End. Trong pháo đài này toàn là ông già và nhóc con thôi.”

Lãnh chúa Caron đồng tình. “Chắc chắn là một chiến thắng dễ dàng. Và thật vinh dự khi dẹp được Storm’s End chỉ bằng một đòn duy nhất!”

Stannis nhìn tất cả bọn họ một lượt. “Lũ các ngươi ba hoa bép xép, nhưng lại chẳng làm được trò trống gì. Tất cả im miệng đi.” Nhà vua hướng ánh mắt sang Davos. “Ser. Lên đây với ta.” Ngài thúc ngựa bỏ lại đoàn tùy tùng phía sau. Chỉ có Melisandre đuổi theo, đem theo lá cờ lớn có hình trái tim bốc cháy với hình con hươu đực đội vương miện bên trong, như thể con hươu bị nuốt trọn trong đám lửa.

Davos thấy các vị lãnh chúa trao đổi ánh mắt khi ông thúc ngựa đi qua họ để tới chỗ nhà vua. Họ không phải là những hiệp sĩ củ hành, mà là những người đàn ông kiêu hãnh từ những gia tộc quyền quý lâu đời. Ông cảm nhận được Renly chưa bao giờ la rầy họ theo cách như vậy. Người con trai út của gia tộc Baratheon sinh ra đã nổi tiếng lịch thiệp, một đức tính mà các anh trai cậu không có.

Ông cho ngựa đi chậm lại khi đã bắt kịp nhà vua. “Bệ hạ.” Từ khoảng cách gần, trông Stannis còn tệ hơn trong hình dung của Davos khi nhìn từ xa. Mặt ngài trông hốc hác, và mắt đầy quầng thâm.

“Một tên buôn lậu sẽ phán xét người khác tốt nhất,” nhà vua nói. “Ngươi thấy Ser Cortnay Penrose này thế nào?”

“Một ông già cứng đầu cứng cổ,” Davos cẩn trọng nói.

“Ta gọi đó là thèm được chết. Hắn ném cả lòng khoan dung của ta vào mặt ta, và còn ném cả mạng sống của hắn vào cuộc giao kèo, cũng như mạng sống của mọi người trong thành nữa. Đấu tay đôi sao?” Vị vua khịt mũi nhạo báng. “Chắc hắn nhầm ta với Robert.”

“Có lẽ ông ta đã tuyệt vọng. Ông ta còn có thể hy vọng điều gì nữa đây?”

“Chẳng có gì. Lâu đài sẽ thất thủ. Nhưng làm sao để điều đó diễn ra càng sớm càng tốt?” Stannis trầm tư suy nghĩ về điều đó một lúc. Trong tiếng vó ngựa đều đều, Davos có thể nghe thấy tiếng nhà vua nghiến răng khe khẽ. “Lãnh chúa Alester giục ta đưa Lãnh chúa Penrose tới đây. Cha của Ser Cortnay ấy. Ta tin là ngươi biết ông ấy?”

“Khi thần đến với tư cách là công sứ của ngài, Lãnh chúa Penrose đón tiếp thần lịch sự hơn cả,” Davos nói. “Ông ấy đã già lắm rồi, thưa bệ hạ. Ốm yếu và bệnh tật.”

Đối đầu với người của hoàng hậu vô cùng nguy hiểm, nhưng Davos đã thề rằng sẽ luôn nói sự thật với nhà vua. “Thần nghĩ đó không phải là một ý hay. Ser Cortnay thà chứng kiến cha mình chết chứ không chịu phản bội lòng tin của chính mình. Điều đó không những chẳng đem lại gì cho chúng ta, mà còn làm chúng ta thêm ô nhục.”

“Ô nhục thế nào?” Stannis nổi cáu. “Ngươi muốn ta tha mạng cho lũ phản bội sao?”

“Ngài đã tha mạng cho những người ở sau chúng ta đó thôi.”

“Ngươi trách ta vì điều đó sao, tên buôn lậu kia?”

“Thần không dám.” Davos sợ rằng mình đã nói quá nhiều.

Nhà vua vẫn không thôi. “Ngươi coi trọng tên Penrose này hơn cả các lãnh chúa chư hầu của ta. Tại sao thế?”

“Ông ấy trung thành.”

“Một lòng trung thành đặt nhầm chỗ cho Kẻ Tiếm Quyền quá cố!”

“Đúng vậy,” Davos thừa nhận, “nhưng dù vậy, ông ấy vẫn rất trung thành.”

“Còn những người đằng sau chúng ta thì không ư?”

Davos đã đi quá xa để có thể tỏ ra e dè với Stannis vào lúc này. “Năm ngoái họ là người của Robert. Một tháng trước họ là người của Renly. Sáng nay họ là của ngài. Ai mà biết sáng mai họ sẽ theo ai?” Câu nói khiến Stannis phá lên cười. Một tràng cười dữ dội và đầy vẻ chế giễu. “Ta đã nói rồi, Melisandre,” ngài quay sang nói với nữ tu đỏ, “Hiệp Sĩ Củ Hành của ta không bao giờ nói dối.”

“Tôi biết ngài rất hiểu ông ấy, thưa bệ hạ,” nữ tu đỏ trả lời.

“Davos ạ, ta đã nhớ ngươi rất nhiều,” nhà vua nói tiếp. “Phải, ta có một cái đuôi toàn những tên phản bội đằng sau, khứu giác của ngươi tinh lắm. Các lãnh chúa chư hầu của ta không kiên định ngay cả trong những hành động bội tín. Ta cần bọn họ, nhưng ngươi phải hiểu ta chán ghét đến thế nào khi phải tha tội cho những tên này, trong khi trừng phạt những kẻ tốt hơn, nhẹ tội hơn. Ngươi có quyền chỉ trích ta, Ser Davos.”

“Ngài đã tự chỉ trích mình khắc nghiệt hơn những gì thần nói rất nhiều rồi, thưa bệ hạ. Ngài cần có những lãnh chúa lớn này để giành lấy ngai vị...”

“Những ngón tay và tất cả mọi thứ, có lẽ vậy.” Stannis phá lên cười.

Bất giác, Davos đưa bàn tay cụt ngủn lên sờ chiếc túi nhỏ đeo trên cổ, và cảm nhận những đốt xương ở bên trong. May mắn.

Nhà vua nhìn thấy hành động đó. “Chúng vẫn ở đó chứ, Hiệp Sĩ Củ Hành? Ngươi chưa đánh mất chúng đấy chứ?”

“Chưa...”

“Sao ngươi vẫn giữ chúng? Ta luôn tự hỏi điều đó.”

“Chúng nhắc cho thần nhớ mình là ai và từ đâu đến. Chúng nhắc thần nhớ đến sự công bằng của ngài, thưa bệ hạ.”

“Đúng, đó là sự công bằng,” Stannis nói. “Một hành động tốt không thể rửa sạch được tội lỗi, và ngược lại. Mỗi thứ đều có phần thưởng riêng của nó. Ngươi là một anh hùng và là một tên buôn lậu.” Nhà vua liếc ra sau nhìn Lãnh chúa Florent, các hiệp sĩ cầu vồng và những tên trở mặt đang theo sau một đoạn. “Những tên lãnh chúa được ta tha mạng kia sẽ phải làm việc tốt để cảm ơn ân huệ đó. Người tốt và trung thành sẽ chiến đấu cho Joffrey, vì tưởng nhầm thằng nhóc là vị vua chân chính. Một người phương bắc thậm chí sẽ tuyên bố điều tương tự với Robb Stark. Nhưng những lãnh chúa tụ tập dưới cờ của em trai ta đều biết hắn là Kẻ Tiếm Quyền. Họ quay lưng vào vị vua chính đáng không vì lý do gì ngoài những giấc mơ về giàu sang phú quý và sức mạnh, ta đều ghi nhớ tất cả điều đó. Tha thứ cho họ, đúng vậy. Tha thứ. Nhưng không có nghĩa là lãng quên.” Ngài im lặng một lúc, nghĩ ngợi về những kế hoạch đòi lại công bằng của mình. Sau đó, bất ngờ hỏi, “Dân chúng nói gì về cái chết của Renly?”

“Họ thương xót. Em trai ngài được mọi người yêu quý.”

“Những kẻ ngốc mới yêu một kẻ ngốc,” Stannis gầm gừ, “nhưng ta cũng thương xót nó. Thương xót cậu em trai Renly lúc còn bé, chứ không phải một Renly trưởng thành.” Nhà vua lại im lặng một lúc nữa, rồi cuối cùng cất tiếng. “Dân chúng phản ứng ra sao trước thông tin Cersei lσạи ɭυâи?”

“Khi còn ở đó, chúng thần thấy họ tung hô vua Stannis. Nhưng sau khi chúng thần ra khơi thì không biết thế nào.”

“Vậy ngươi nghĩ họ không tin sao?”

“Khi còn là tên buôn lậu, thần học được rằng một số người tin vào mọi thứ, và một số người chỉ tin vài thứ. Chúng thần gặp cả hai loại người đó. Và còn có một câu chuyện nữa cũng được lan truyền...”

“Đúng.” Stannis chen vào. “Selyse cắm sừng ta, và buộc những cái chuông của gã hề vào mỗi bên sừng. Con gái ta là con của một tên hề mất trí! Một câu chuyện vừa ghê tởm vừa lố bịch. Renly kể cho ta nghe khi chúng ta gặp nhau để hòa đàm. Nếu ai tin vào những chuyện đó thì chắc cũng điên chẳng kém gì Mặt Sẹo.”

“Có thể, thưa bệ hạ... nhưng dù tin câu chuyện hay không thì họ cũng sẽ vui vẻ kể chúng.” Câu chuyện bay đến tai rất nhiều người, và làm lu mờ câu chuyện thật.

“Robert đái vào một cái cốc thì người ta gọi đó là rượu, nhưng khi ta cho họ những cốc nước trong và mát thì họ lại nghi ngờ và thì thầm với nhau rằng vị của nó thật kỳ cục.” Stannis nghiến răng. “Nếu ai đó nói ta đã biến thành một con lợn lòi để gϊếŧ Robert thì chắc bọn chúng cũng tin vào điều đó.”

“Ngài không thể ngăn họ bàn tán, thưa bệ hạ,” Davos nói, “nhưng khi ngài bắt được tên sát nhân thực sự để trả thù cho anh ngài, cả vương quốc sẽ biết những câu chuyện đó là giả.”

Stannis lơ đễnh, dường như chỉ nghe một nửa những lời Vavos vừa nói. “Chắc chắn Cersei nhúng tay vào việc ám sát Robert. Ta sẽ đòi lại công lý cho anh trai ta, và cho cả Ned Stark cùng Jon Arryn nữa.”

“Và cho cả Renly?” Lời nói bay ra trước khi Davos kịp giữ nó lại.

Im lặng một lúc lâu, sau đó nhà vua nhẹ nhàng nói. “Đôi khi ta vẫn mơ về việc đó. Về cái chết của Renly. Một cái trại màu xanh, với những cây nến, một người phụ nữ la hét. Và máu.” Stannis nhìn xuống hai bàn tay. “Khi nó chết ta vẫn còn đang trên giường. Devan con trai ngươi sẽ kể cho ngươi nghe. Nó đã cố đánh thức ta. Bình minh sắp tới và các lãnh chúa của ta đang nóng lòng chờ đợi. Ta cần phải mặc giáp và lên ngựa. Ta biết Renly sẽ tấn công khi trời vừa sáng. Devan nói ta đã giãy giụa và hét lên, nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu? Đó chỉ là một giấc mơ. Khi Renly chết ta đang ở trong lều, và khi ta tỉnh dậy, tay ta vẫn sạch sẽ.”

Ser Davos Seaworth cảm nhận được những đầu ngón tay ngứa ran lên. Có gì đó không ổn ở đây, kẻ buôn lậu một thời thầm nghĩ. Nhưng ông vẫn gật đầu và nói, “Thần hiểu.”

“Renly mời ta một quả đào. Trong cuộc hòa đàm. Chế giễu ta, coi thường ta, dọa dẫm ta, và cho ta một quả đào. Ta nghĩ thằng nhóc đang rút gươm ra nên ta cũng chuẩn bị kiếm của mình. Đó có phải là mục đích của nó không, muốn ta tỏ ra sợ hãi? Hay đó chỉ là một trò đùa vô hại? Khi nó nói về việc quả đào ngọt như thế nào, liệu lời nói của nó có ẩn ý gì không?” Nhà vua lắc đầu, như một con chó lắc một con thỏ để cắn trúng vào cổ nó. “Chỉ có Renly mới có thể làm ta lo lắng như vậy bằng một miếng hoa quả. Nó tự chuốc lấy cái chết vì tội tạo phản của mình, nhưng ta vẫn yêu quý nó, Davos ạ. Giờ thì ta biết điều đó. Ta thề đấy, có lẽ tới lúc chết ta cũng vẫn nhớ tới quả đào của em ta.”

Lúc này họ đã tới trước khu doanh trại, ngựa của họ tiến qua những chiếc lều xếp hàng ngay ngắn, những lá cờ bay phấp phới phía trên đống khiên giáo. Mùi hôi thối của phân ngựa ngập tràn trong không khí, trộn với mùi khói bếp và mùi thịt nấu. Stannis đứng lại đủ lâu để Lãnh chúa Florent và những người khác lui, yêu cầu họ có mặt trong lều của ngài trong vòng một tiếng nữa để bàn kế hoạch quân sự. Họ cúi đầu và giải tán, trong khi Davos và Melisandre tiếp tục cưỡi ngựa tới lều của nhà vua.

***

Chiếc lều lẽ ra phải rộng để các vị lãnh chúa chư hầu hội họp, tuy nhiên, trên thực tế nó không hề lớn. Đó chỉ là một trại lính bằng vải bạt nặng, được nhuộm màu vàng đậm và đôi chỗ đã ngả vàng. Chỉ có lá cờ của hoàng gia bay phấp phới trên nóc trại để đánh dấu đây là trại của nhà vua.Người của hoàng hậu đứng dựa vào những cây giáo dài với chiếc phù hiệu hình trái tim bốc cháy đính trên ngực áo.

Những người giữ ngựa chạy tới giúp họ xuống. Một tên lính gác đỡ lá cờ vướng víu giúp Melisandre và chôn cán của nó sâu xuống nền đất xốp. Devan đứng ở một bên cửa, chờ để vén rèm cho nhà vua. Một cận vệ lớn tuổi hơn cũng đứng đợi ở bên cạnh. Stannis cởi bỏ chiếc vương miện và đưa nó cho Devan.

“Chuẩn bị hai cốc nước lạnh. Davos, vào đây với ta. Còn quý cô, ta sẽ triệu tập nàng sau.”

“Xin tuân lệnh bệ hạ.” Melisandre cúi đầu.

Bên ngoài trời vẫn sáng, nhưng trong trại có vẻ lạnh lẽo và tối tăm. Stannis ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng gỗ đơn sơ và vẫy Davos ngồi xuống một cái ghế khác. “Một ngày nào đó ta sẽ phong ngươi làm lãnh chúa, tên buôn lậu ạ. Dù chỉ để chọc tức Celtigar và Florent. Nhưng ngươi không cần cảm ơn ta. Điều đó có nghĩa là ngươi sẽ phải chịu đựng những cuộc họp của hội đồng, và giả vờ thích thú trước tiếng be be của những con la.”

“Sao ngài lại giữ họ, nếu chẳng vì mục đích gì?”

“Những con la thích tiếng kêu của chính mình, còn mục đích gì nữa? Và ta cần họ kéo những chiếc xe cho ta. À, chắc chắn thỉnh thoảng họ sẽ đưa ra một số ý kiến hữu ích. Nhưng không phải hôm nay, ta nghĩ vậy. Con trai ngươi đem nước lên rồi kìa.”

Devan đặt khay nước lên bàn và rót nước đầy hai chiếc cốc bằng gốm. Nhà vua cho thêm một chút muối vào trong cốc trước khi uống; Davos thì nâng cốc lên uống ngay lập tức, và chỉ ước gì đó là rượu. “Ngài đang nói đến hội đồng của ngài ư?”

“Để ta kể cho ngươi nghe. Lãnh chúa Velaryon giục ta tiến đánh lâu đài ngay khi trời sáng, với móc sắt và thang trèo tường chống lại mũi tên và dầu sôi. Những con lừa con sẽ nghĩ đây là một ý kiến tuyệt vời. Trong khi đó, Estermont thích bao vây ở đây cho đến khi họ chết đói, giống như Tyrell và Redwyne từng làm thế với ta. Có thể sẽ mất một năm, nhưng những con lừa già thường kiên nhẫn. Còn Lãnh chúa Caron và bọn lừa con háu đá khác lại thích nhận lời thách đấu của Ser Cortnay và chiếm được mọi thứ chỉ bằng một trận đánh duy nhất. Ai cũng nghĩ sẽ trở thành nhà vô địch của ta và được lưu danh mãi mãi.” Nhà vua uống cạn cốc nước. “Ngươi sẽ giúp ta làm gì đây, tên buôn lậu?”

Davos suy nghĩ một lát trước khi trả lời. “Đánh thẳng vào Vương Đô ngay lập tức.”

Nhà vua khịt mũi. “Và để Storm’s End lại ư?”

“Ser Cortnay không đủ mạnh để làm hại ngài. Nhưng Nhà Lannister thì có. Việc bao vây mất quá nhiều thời gian, trong khi chỉ đấu một trận thì quá may rủi. Và điều đó không cần thiết. Một khi ngài hạ bệ được Joffrey, lâu đài này tự khắc sẽ thuộc về ngài. Trong trại mọi người nói Lãnh chúa Tywin Lannister đang vội vàng đi về phía tây để giải cứu Lannisport khỏi sự báo thù của những người phương bắc...”

“Ngươi có một người cha rất thông minh đấy, Devan,” nhà vua nói với cậu bé đứng bên cạnh. “Hắn khiến ta ao ước có thật nhiều tên buôn lậu nữa, và ít lãnh chúa thôi. Tuy nhiên ngươi vẫn sai một điểm, Davos ạ. Điều đó là cần thiết. Nếu ta bỏ lại Storm’s End vô chủ ở phía sau, người ta sẽ nói ta bại trận ở đây. Và ta không thể chấp nhận điều đó. Mọi người không yêu quý ta như đã yêu quý các anh em của ta. Họ theo ta chỉ vì họ sợ ta... và ta không được phép thất bại. Lâu đài này cần phải được thu phục.” Nhà vua nghiến răng. “Một cách nhanh chóng. Doran Martell đã triệu tập chư hầu và củng cố đường núi. Người Dornish đã sẵn sàng tràn xuống Marches. Và Highgarden thì còn lâu mới thất thủ. Em trai ta bỏ lại một phần lớn binh lực ở Bitterbridge, gần sáu mươi nghìn bộ binh. Ta đã cử anh vợ ta là Ser Errol và Ser Parmen Crane tới thu phục họ theo lệnh vua Stannis, nhưng họ vẫn chưa trở về. Ta sợ rằng Ser Loras Tyrell đã đến Bitterbridge trước các sứ giả của ta, và chiếm lấy đạo quân đó rồi.”

“Lại càng có lý do để tiến đánh Vương Đô càng sớm càng tốt. Salladhor Saan nói với thần rằng...”

“Salladhor Saan chỉ nghĩ tới vàng thôi!” Stannis nổi giận. “Trong đầu hắn chỉ có những giấc mơ về kho báu mà hắn đam mê bên trong Tháp Đỏ, vì vậy đừng để ta nghe thêm điều gì về Salladhor Saan nữa. Nếu ngày nào ta cần một tên cướp người Lys làm cố vấn quân sự thì ngày đó ta sẽ tháo bỏ vương miện và gia nhập hội anh em áo đen.” Nhà vua nắm chặt tay thành một nắm đấm. “Ngươi ở đây để phục vụ ta đúng không, tên buôn lậu? Hay để chọc tức ta với những lý lẽ của ngươi?”

“Thần là của ngài,” Davos nói.

“Vậy thì nghe ta. Hạ cấp của Ser Cortnay là họ hàng của anh em Nhà Fossoway. Lãnh chúa Meadows, một thằng nhóc non nớt mới 20 tuổi. Nếu có chuyện không may xảy ra với Penrose, quyền chỉ huy Storm’s End sẽ rơi vào tay gã thanh niên này, và các anh em họ của hắn tin rằng hắn sẽ đồng ý những điều khoản và dâng cho ta tòa lâu đài.”

“Thần nhớ một thanh niên khác từng được quyền cai quản Storm’s End. Cậu ta cũng chỉ tầm 20 tuổi thôi.”

“Lãnh chúa Meadows không cứng đầu cứng cổ như ta ngày xưa.”

“Cứng đầu hay nhút nhát, điều đó cũng có nghĩa gì đâu? Thần thấy Ser Cortnay Penrose có vẻ rất khỏe mạnh và tráng kiện.”

“Em trai ta cũng vậy, trước khi nó chết. Vì màn đêm rất tối tăm và đầy những điều kinh khủng, Davos.”

Davos Seaworth cảm thấy rợn tóc gáy. “Thần không hiểu ý ngài.”

“Ta không cần ngươi hiểu. Chỉ cần ngươi phục vụ. Ser Cortnay sẽ chết trong ngày hôm nay. Melisandre đã nhìn thấy điều đó trong ngọn lửa của tương lai. Cái chết của hắn, và hắn chết như thế nào. Hắn sẽ không chết trong trận chiến như một hiệp sĩ, chắc chắn là vậy.” Stannis cầm lấy chiếc cốc, và Devan nâng hũ rót đầy nước vào đó. “Ngọn lửa của cô ấy không nói dối bao giờ. Melisandre cũng nhìn thấy cái chết của Renly. Hồi ở Dragonstone, cô ấy đã nhìn thấy điều đó và nói với Selyse. Lãnh chúa Velaryon và Salladhor Saan bạn ngươi giục ta tiến đánh Joffrey, nhưng Melisandre nói nếu tới Storm’s End, ta sẽ có được phần lớn binh lực của em trai ta, và cô ấy đã đúng.”

“Nh...nhưng,” Davos lắp bắp, “Lãnh chúa Renly đến đây chỉ vì ngài đã bao vây lâu đài. Trước đó cậu ấy đang dẫn quân tới Vương Đô để chống lại Nhà Lannister, đáng lẽ Renly có thể...”

Stannis nhíu mày và chuyển mình trên ghế. “Đáng lẽ thế nào? Những gì nó làm mọi người đã thấy. Nó tới đây với các chư hầu và những quả đào, rồi nhận lấy cái chết. Và điều đó thật tốt cho ta. Melisandre cũng nhìn thấy một ngày khác trong ngọn lửa. Một buổi sáng khi Renly tiến đến từ phương nam trong bộ giáp màu xanh lá của nó và đập tan quân đội của ta dưới những bức tường thành ở Vương Đô. Nếu chạm trán với em trai ta ở đó, chẳng phải ta sẽ phải chết thay cho nó hay sao?”

“Hoặc cả hai người có thể hợp lực để hạ bệ Nhà Lannister,” Davos phản kháng. “Tại sao không? Nếu cô ta nhìn thấy những hai viễn cảnh thì... có thể cả hai đều không đúng.”

Vua Stannis chỉ tay. “Ngươi sai rồi, Hiệp Sĩ Củ Hành. Một số loại ánh sáng có thể phản chiếu nhiều hơn một cái bóng. Thử đứng trước đống lửa trong đêm mà xem, ngươi sẽ thấy điều đó. Ngọn lửa nhảy múa và chẳng bao giờ đứng yên. Những cái bóng to rồi nhỏ, và mỗi người có hàng chục cái bóng khi mờ khi tỏ, vậy đấy! Và con người còn có những cái bóng trong tương lai. Một hoặc nhiều. Melisandre nhìn thấy tất cả bọn chúng.”

“Ngươi không ưa cô ta, ta biết điều đó, Davos, ta đâu có mù. Các lãnh chúa của ta cũng không thích cô ta. Estermont nghĩ trái tim bốc lửa của cô ta là sự lựa chọn sai lầm, và cầu xin được chiến đấu dưới lá cờ hình con hươu đội vương miện như trước. Ser Guyard nói không nên để cô ta cầm cờ hiệu. Những người khác xì xào bàn tán rằng cô ta không có chỗ trong hội đồng cố vấn chiến tranh của ta, rằng ta nên cho cô ta trở về Asshai, và rằng ta giữ cô ta lại trong lều hằng đêm là tội lỗi. Chà, họ bàn tán... trong khi cô ta phục vụ rất tốt.”

“Phục vụ thế nào?” Davos hỏi và sợ phải nghe câu trả lời.

“Những lúc cần thiết.” Nhà vua nhìn Davos. “Còn ngươi?”

“Thần...” Davos liếʍ môi. “Thần xin nghe lệnh ngài. Ngài muốn thần làm gì?”

“Chuyện gì ngươi cũng đã từng làm rồi. Chỉ cần đậu một chiếc thuyền bên dưới tòa lâu đài, không để ai nhìn thấy, trong đêm tối. Ngươi có làm được điều đó không?”

“Được. Tối nay sao?”

Nhà vua gật đầu ngắn gọn. “Ngươi sẽ cần một con thuyền nhỏ. Chứ không phải Betha Đen. Không được nói cho bất cứ ai việc ngươi làm.”

Davos muốn phản kháng. Giờ ông là một hiệp sĩ, chứ không phải một tên buôn lậu nữa, và ông chưa bao giờ ám sát ai. Nhưng khi mở miệng, ông lại không thể nào thốt nên lời. Đây là Stannis, chủ nhân thực sự của ông, là người ông nợ tất cả mọi thứ. Và còn các con trai của ông nữa. Ôi các vị thần, sao cô ta có thể khiến ngài ấy trở nên thế này?

“Sao ngươi im lặng?” Stannis quan sát.

Vì cần phải như vậy, Davos tự nhủ, nhưng cuối cùng ông nói, “Bệ hạ, người cần phải chiếm được lâu đài này, giờ thần đã hiểu điều đó, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều cách khác. Những cách minh bạch hơn. Hãy cứ để Ser Cortnay giữ thằng bé con hoang và có thể ông ta sẽ đầu hàng.”

“Ta phải có thằng nhóc, Davos. Bắt buộc. Melisandre cũng đã nhìn thấy điều đó trong ngọn lửa.”

Davos dò dẫm tìm một phương án khác. “Storm’s End chẳng có hiệp sĩ nào đủ khả năng chiến đấu với Ser Guyard hay Lãnh chúa Caron, hay bất cứ ai trong hàng trăm chư hầu dưới cờ của ngài. Cuộc đấu tay đôi này... có thể là Ser Cortnay đang tìm cách đầu hàng trong danh dự chăng? Cho dù ông ta phải hy sinh cả mạng sống của mình?”

Một nét bồn chồn thoảng qua trên khuôn mặt nhà vua như một đám mây trôi ngang bầu trời. “Ông ta đang mưu phản thì đúng hơn. Sẽ chẳng có cuộc chiến nào để tìm người thắng cuộc cả. Ser Cortnay sẽ chết trước khi ông ta kịp làm điều đó. Ngọn lửa không nói dối đâu, Davos.”

Nhưng nó lại cần có thần để biến nó thành sự thật, ông thầm nghĩ. Đã lâu rồi Davos Seaworth mới lại cảm thấy buồn đến vậy.

Thật buồn khi ông một lần nữa phải băng qua Vịnh Đắm Thuyền trong đêm tối, điều khiển một con thuyền bé xíu với một cánh buồm đen. Bầu trời và mặt biển cũng đen kịt như vậy. Cũng mùi muối biển mặn mòi trong không khí, và nước biển vỗ vào thân thuyền y hệt như trong trí nhớ của ông. Hàng ngàn ngọn lửa lập lòe cháy quanh tòa lâu đài, giống như ngọn lửa của người Nhà Tyrell và Redwyne mười sáu năm về trước. Nhưng tất cả những phần còn lại đều khác.

Lần trước ta đem lại sự sống cho Storm’s End với những củ hành. Còn lần này đó là chết chóc, cùng với Melisandre của vùng Asshai. Mười sáu năm trước, những cánh buồm bị gãy trước những đợt gió thổi qua, cuối cùng ông phải hạ chúng xuống và chèo bằng những mái chèo bọc vải. Dù vậy, tim ông cũng như nhảy ra khỏi l*иg ngực. Tuy nhiên quân lính trên các chiến thuyền của Redwyne đều đã uể oải sau một thời gian dài vây hãm, và họ có thể lẩn qua vòng vây một cách dễ dàng. Lần này, những con thuyền duy nhất trong tầm mắt là thuyền của Stannis, và mối nguy hiểm duy nhất là các lính gác trên tường thành. Dẫu sao, Davos vẫn phải căng lên như dây cung.

Melisandre núp mình dưới một tấm ván ngang, ẩn trong tấm áo choàng đỏ từ đầu đến chân. Khuôn mặt cô ta trắng xanh dưới chiếc mũ trùm đầu. Davos yêu biển. Ông ngủ ngon nhất là khi ở trên sàn thuyền lắc lư, và đối với ông, tiếng rì rào của gió thổi vào cánh buồm là âm thanh ngọt ngào hơn bất cứ một giọng ca hay tiếng đàn hạc nào. Nhưng đêm nay, ngay cả biển cũng không làm cho ông dễ chịu.

“Ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi của ngài, ngài hiệp sĩ.” Nữ tu đỏ nhẹ nhàng nói.

“Ai đó nói với tôi là màn đêm đen tối và chứa đầy những điều kinh khủng. Và đêm nay tôi không phải hiệp sĩ. Đêm nay tôi lại là tên buôn lậu Davos. Cô thay thế cho những củ hành.”

Ả nữ tu phá lên cười. “Là ngài sợ ta, hay sợ việc chúng ta chuẩn bị làm?”

“Những gì cô làm. Tôi không có phần trong đó.”

“Tay ngài căng buồm. Tay ngài giữ bánh lái.”

Im lặng, Davos tập trung vào công việc của mình. Bờ biển toàn đá lởm chởm, vì vậy ông đang cho thuyền ra hẳn ngoài vịnh. Ông sẽ đợi thủy triều lên trước khi áp sát. Storm’s End nhỏ dần phía sau họ, nhưng vị nữ tu đỏ dường như chẳng bận tâm. “Ngài có phải người tốt không, Davos Seaworth?” cô ta hỏi.

Một người tốt có làm việc này không? “Tôi là người bình thường,” ông nói. “Tôi tốt với vợ tôi, nhưng tôi vẫn quen những người phụ nữ khác. Tôi đã cố gắng trở thành người cha tốt của các con trai, để giúp chúng có một địa vị trong thế giới này. Vâng, tôi đã từng phạm luật, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình xấu xa như đêm nay. Có thể nói trong tôi có cả hai, tốt và xấu, thưa quý cô.”

“Vậy đó là màu xám,” cô ta nói. “Không trắng cũng chẳng đen, nhưng lại chứa cả hai thứ đó. Đó có phải là ngài không, Ser Davos?”

“Nếu đúng thì sao? Có vẻ hầu hết mọi người đều có màu xám.”

“Một nửa củ hành thối vẫn là củ hành thối mà thôi. Một người chỉ có thể tốt đẹp hoặc xấu xa.”

Những ngọn lửa phía sau họ đã nhỏ dần thành những quầng sáng lờ mờ trên nền trời đen thẳm, và đất liền dường như khuất hẳn khỏi tầm mắt. Đã đến lúc áp sát. “Hãy cẩn thận đầu cô đấy, quý cô.” Davos thúc tay lái, và con thuyền nhỏ làm một làn nước đen bắn tung lên khi nó quay đầu chuyển hướng. Melisandre cúi đầu bên dưới chiếc trục căng buồm đung đưa, một tay bám trên mép thuyền, bình tĩnh như thường lệ. Tiếng gỗ cọt kẹt, vải bạt bay phần phật, và nước bắn tung tóe, những âm thanh lớn đến nỗi người thường sẽ nghĩ chúng vọng tới tận lâu đài. Nhưng Davos hiểu rõ hơn ai hết. Tiếng sóng biển vỗ vào đá ngày đêm là âm thanh duy nhất có thể nghe được từ trên tường thành phía biển ở Storm’s End. Những âm thanh khác chỉ rất mờ nhạt.

Một gợn sóng nhỏ lăn tăn phía đuôi thuyền khi họ quay trở lại bờ. “Cô nói về đàn ông và những củ hành,” Davos nói với Melisandre. “Thế còn phụ nữ thì sao? Với họ cũng tương tự chứ? Cô tốt hay xấu, thưa quý cô?”

Cô ta cười khúc khích. “À, tốt. Tôi cũng là một dạng hiệp sĩ, thưa ngài. Một chiến binh của ánh sáng và sự sống.”

“Vậy mà cô lại muốn gϊếŧ một người đàn ông đêm nay,” ông nói. “Giống như cô đã gϊếŧ Maester Cressen.”

“Vị học sĩ của ngài đã tự hạ độc mình. Ông ta muốn hạ độc tôi, nhưng tôi được bảo vệ bởi một thế lực mạnh hơn, còn ông ấy thì không.”

“Còn Renly Baratheon? Ai gϊếŧ cậu ta?”

Cô ta quay đầu. Bên dưới chiếc mũ trùm, đôi mắt cô ta rực cháy như ánh nến màu đỏ nhạt.

“Không phải tôi.”

“Nói dối.” Giờ thì Davos đã biết chắc điều đó.

Melisandre lại phá lên cười. “Ngài đã lạc trong sự tăm tối và hỗn loạn, Ser Davos.”

“Có một tin tốt.” Davos chỉ tay về những đốm sáng lập lòe phía xa dọc tường thành của Storm’s End. “Cô có cảm nhận được gió lạnh thế nào không? Các lính gác sẽ tụ tập lại gần ngọn đuốc. Một chút ấm áp, một chút ánh sáng, vậy là họ đã đủ hài lòng trong một đêm như thế này. Tuy nhiên ngọn đuốc sẽ che mắt họ, và họ sẽ không nhìn thấy chúng ta đi qua.” Hy vọng như vậy. “Giờ thì vị thần bóng tối đang che chở cho chúng ta, ngay cả cô nữa.”

Ánh lửa trong mắt cô ta có vẻ cháy sáng hơn một chút khi nghe điều đó. “Đừng nói đến cái tên đó, thưa hiệp sĩ. Đừng để ông ta để mắt tới chúng ta. Ông ta không bảo vệ ai cả, tôi thề như vậy. Ông ta là kẻ thù của sự sống. Chính những ngọn lửa đã che chở cho chúng ta, đúng như ngài vừa nói. Lửa. Món quà rực rỡ của Thần Ánh Sáng...”

“Cứ việc nghĩ theo ý cô.”

“Theo ý của Thần Ánh Sáng thì đúng hơn.”

Davos cảm nhận được gió đang chuyển hướng khi nhìn những chuyển động của cánh buồm đen. Ông với lấy dây buồm. “Giúp tôi hạ buồm xuống. Tôi sẽ chèo thuyền quãng đường còn lại.”

Họ cùng nhau hạ buồm trong khi con thuyền chòng chành dưới chân. Thả những mái chèo xuống mặt nước đen bập bềnh, Davos hỏi, “Ai chèo thuyền đưa cô tới chỗ Renly?”

“Không cần ai cả,” cô ta nói. “Hắn ta không có người bảo vệ. Nhưng ở đây... Storm’s End này là một nơi cổ kính. Ở đây có những bùa chú được kết trên đá. Những bức tường đen mà không một cái bóng nào có thể vượt qua - cổ kính, bị lãng quên, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

“Cái bóng?” Davos thấy ngứa râm ran trên da. “Một cái bóng là thứ thuộc về bóng tối.”

“Ngài còn ngây thơ hơn cả một đứa trẻ, ngài hiệp sĩ ạ. Trong bóng đêm không bao giờ có những cái bóng. Những cái bóng là đầy tớ của ánh sáng, là con của lửa. Những ngọn lửa sáng nhất tạo ra những cái bóng đen nhất.”

Nhíu mày, Davos bảo cô ta im lặng. Họ đang tiến sát bờ, và tiếng nói có thể vọng vào trong. Âm thanh nho nhỏ phát ra từ mái chèo của Davos chìm nghỉm trong tiếng sóng biển nhịp nhàng. Lâu đài Storm’s End phía biển nằm trên một vách đá màu trắng xám, những tảng đá phấn nghiêng nghiêng tạo thành cái dốc cao gấp rưỡi bức tường thành vĩ đại. Trên vách đá là hình một cái miệng há ngoác ra, và Davos chèo thuyền về phía đó giống như mười sáu năm về trước. Đường hầm dẫn vào một chiếc hang lớn bên dưới tòa lâu đài, nơi các lãnh chúa trên đảo xưa kia dùng làm chỗ đậu thuyền.

Con đường chỉ có thể đi được khi thủy triều lên, và cũng rất nguy hiểm, nhưng kỹ năng của một tên buôn lậu vẫn chưa rời bỏ ông. Davos khéo kéo di chuyển giữa những tảng đá lởm chởm cho đến khi cửa động hiện ra phía trước. Ông để cho sóng biển đẩy họ vào trong. Sóng biển vỗ xung quanh, xô vào thuyền từ các hướng và làm họ ướt sũng. Một tảng đá thò ra một nửa lù lù trong bóng tối, gầm gừ tung bọt, và Davos dùng một mái chèo đẩy để khỏi đâm vào đá.

Cuối cùng họ cũng vượt qua, chìm trong bóng tối, và mặt ước êm ả trở lại.

Con thuyền nhỏ chậm lại và xoáy tròn. Tiếng thở của họ vang lên khi những âm thanh bao quanh họ gần như tĩnh lặng. Davos không nghĩ bên trong lại tối thế này. Lần trước, những ngọn đuốc được đốt dọc đường hầm, và ánh mắt của những đang người chết đói thì hau háu nhìn qua những cái lỗ trên trần. Chiếc khung lưới sắt ở đâu đó đằng trước, ông nhớ như vậy. Davos dùng tay chèo cho thuyền chậm lại, rồi lại để thuyền trôi chậm chạp.

“Đây là chỗ gần nhất tôi có thể vào, trừ khi cô có người ở trong mở cổng cho chúng ta.” Tiếng thì thầm của ông hòa cùng với tiếng sóng vỗ nhẹ như một đàn chuột chạy nhẹ nhàng trên những cái chân nhỏ xíu.

“Chúng ta đã vào bên trong thành chưa?”

“Rồi. Bên dưới. Nhưng chúng ta không thể đi xa hơn được. Chiếc khung lưới sắt chặn cả dưới này nữa. Những thanh sắt đan dày đến nỗi một đứa trẻ cũng không thể lọt vào được.”

Không có câu trả lời mà chỉ có tiếng sột soạt vang lên. Rồi một ngọn lửa bừng sáng giữa màn đêm.

Davos giơ một tay lên che mắt, và hơi thở của ông như nghẹn lại nơi cổ họng. Melisandre đã vứt bỏ mũ trùm đầu và tấm áo choàng ngột ngạt. Bên trong, cô ta không mặc gì cả, chiếc bụng bầu căng tròn và cặρ √υ" căng cứng nặng nề. Bụng cô ta phình ra đến mức tưởng chừng như sắp sửa nổ tung. “Các vị thần hãy bảo vệ chúng con,” ông lẩm bẩm, và nghe thấy tiếng cười của Melisandre sâu trong cổ họng. Mắt cô ta nóng như than, và mồ hôi toát ra trên da cô ta dường như tỏa ánh hào quang. Melisandre phát sáng.

Cô ta hổn hển ngồi sụp xuống và dạng hai chân. Máu chảy ra trên đùi cô ta, một màu đen như mực. Tiếng thét của cô ta có thể là đau đớn, có thể là hạnh phúc, hoặc là cả hai. Và Davos nhìn thấy đầu của đứa trẻ thò ra khỏi cô ta. Hai cánh tay quằn quại, những ngón tay màu đen cuộn quanh đùi Melisandre và đẩy mạnh, cho đến khi cái bóng chui ra hết và trở nên cao lớn hơn cả Davos, cao chạm nóc hầm, và chót vót trên thuyền. Ông chỉ được nhìn nó trong tích tắc trước khi cái bóng lẩn mất, chui qua những thanh chắn của chiếc khung lưới sắt và lướt đi trên mặt nước. Nhưng như vậy cũng đã đủ.

Ông biết cái bóng đó. Và biết ai là người tạo ra nó.