Chương 24: Lên đảo

Hai người đứng bất động một hồi lâu, tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, những chuyện kinh hoàng xảy ra trên biển vừa rồi như một cơn ác mộng xa xôi. Lúc này đây, không còn những cơn sóng dữ dội, không còn những con cá mập săn đuổi, đôi chân đã đặt lên mặt đất vững chắc, những hy vọng chưa biết trước đang chờ họ khám phá.

Kỳ Hiểu Hàm không nhịn được mà bước về phía trước.

Bạch Ngữ Sanh vẫn quỳ trên cát, bất lực tại chỗ, cô cố gắng chống người dậy, nhưng tay chân đều mềm nhũn, vừa quỳ xuống là không thể đứng dậy được nữa, chỉ có thể gọi Kỳ Hiểu Hàm lại, hy vọng đối phương giúp đỡ.

Kỳ Hiểu Hàm vốn không muốn để ý đến Bạch Ngữ Sanh, nhưng── mái tóc vàng bị nước biển làm ướt dính vào má, đôi mắt ướt nhẹp nhìn cô ta, ánh mắt cầu xin, vết bầm tím do người thủy thủ đánh vẫn còn trên mặt, khiến người đẹp như Bạch Ngữ Sanh trở nên vô cùng yếu đuối── người này có vẻ ngoài đẹp đến mức, cho dù tức giận đến mấy, nhìn thấy khuôn mặt của cô cũng sẽ tiêu tan bảy phần.

Cuối cùng, cô ta vẫn tiến lên đỡ Bạch Ngữ Sanh dậy.

Bạch Ngữ Sanh chân dài tay dài, dáng người chuẩn người mẫu, tuy cao hơn cô ta nửa cái đầu nhưng lại rất nhẹ, Kỳ Hiểu Hàm dùng chút sức là có thể kéo được cả người Bạch Ngữ Sanh lên.

"Cảm ơn..."

Giọng nói của Bạch Ngữ Sanh hơi khàn.

Hai người lên bờ, nơi tiếp giáp với một tảng đá lớn, đi dọc theo phiến đá vào sâu trong đảo, cỏ cây rậm rạp hơn. Kỳ Hiểu Hàm vừa đi vừa tính toán, có nhiều những cây cỏ xanh tươi rậm rạp như vậy, về cơ bản có thể xác định hòn đảo này chắc chắn có nước ngọt, hơn nữa có rất nhiều cây cao lớn thì chứng tỏ có đủ củi, có thể đốt lửa.

Tiếp theo là phải sinh tồn trên hòn đảo nguyên thủy này.

Sinh tồn ngoài tự nhiên, nghe có vẻ giống như một câu nói đùa nhẹ nhàng.

Kỳ Hiểu Hàm mặc dù có kinh nghiệm leo núi, nhưng đối với cô ta, đó chỉ là sở thích nghiệp dư, cô ta không thực sự nghiêm túc rèn luyện các kỹ năng leo núi. Mặc dù trong thời gian rảnh, cô ta sẽ bổ sung một số kiến thức về kỹ năng ứng phó ngoài trời, kỹ năng thắt nút khá tốt, có kiến thức sinh tồn cơ bản, nhưng thử thách thể lực ở độ cao trên ba nghìn mét thì chỉ leo được hai lần, khi đó cũng là có hướng dẫn viên leo núi chuyên nghiệp dẫn đường, có người giúp khuân vác đồ nặng, không tính là hành trình quá khó khăn.

Những ngọn núi nhỏ hơn ở ngoại ô thì cô ta đã ngủ lại qua đêm vô số lần, nhưng thời gian không dài, chỉ tầm hai, ba ngày, còn có địa điểm cắm trại chuyên dụng được sắp xếp gọn gàng, cung cấp nguồn nước sạch và nhà vệ sinh, khác xa với việc phải sinh tồn ngoài tự nhiên thực sự.

Nhìn chung, cô ta đã có sự kinh sợ đối với những mối nguy hiểm của thiên nhiên, cũng có nhận thức nghiêm túc về sự yếu đuối và nhỏ bé của con người. Nếu phải chấm điểm, điểm sinh tồn ngoài tự nhiên của cô ta có lẽ là sáu mươi lăm điểm, có thể coi như là đạt yêu cầu, nhưng không dám nói là rất giỏi.

Nhưng có một nguyên tắc lớn luôn phải ghi nhớ trong đầu, hồi nhỏ ông ngoại từng nói với cô ta về quy tắc "ba ba ba" để sinh tồn ngoài tự nhiên:cơ thể mất nhiệt ba giờ sẽ chết, không uống nước ba ngày sẽ chết, không ăn ba tuần sẽ chết. Không chắc con số có chính xác không, nhưng là nguyên tắc dễ thuộc, cô liền ghi nhớ trong lòng.

Hòn đảo này có nhiệt độ nóng bức, không giống như ở trên núi cao sẽ xảy ra vấn đề mất nhiệt nhanh, chỉ cần có một nơi phù hợp để nghỉ ngơi, tránh gió đêm, không để mình bị cảm lạnh là được. Vì vậy, cần nhanh chóng tìm một nơi trú ẩn, sau đó là tìm nguồn nước, cuối cùng mới tìm thức ăn. Thứ tự ưu tiên được xác định như vậy, cô ta bắt đầu tìm kiếm nơi nghỉ ngơi qua đêm.

Nơi hai người họ lên bờ là nơi đón gió, bây giờ có nắng, nhưng khi mặt trời lặn, có lẽ sẽ đặc biệt lạnh, phải tìm được nơi nghỉ ngơi thích hợp trước khi xuống núi. Sau đó phải nhanh chóng tìm nước, cô ta và Bạch Ngữ Sanh đều bị mất nước nghiêm trọng, bây giờ chính là đang chạy đua với tử thần, nếu cô ta ngã xuống, cả hai sẽ đều phải chết.

Trong lòng quanh quẩn vô số những ý nghĩ, như thể thần chết đang đứng bên cạnh vẫy tay với mình, Kỳ Hiểu Hàm muốn nhanh chóng đi tìm nguồn nước, vì vậy cô ta đi rất vội vã, hoàn toàn không để ý đến Bạch Ngữ Sanh bị bỏ lại phía sau.

Bạch Ngữ Sanh đã nhiều lần nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó biến mất khỏi tầm mắt, cô rất muốn gọi Kỳ Hiểu Hàm lại, nhưng lại phát hiện cổ họng mình khô khốc không thể phát ra được tiếng.

Nơi không có người ở, cỏ lại rậm rạp và sắc nhọn, Kỳ Hiểu Hàm mặc quần jean đi qua bình an vô sự, nhưng Bạch Ngữ Sanh chỉ mặc váy, bắp chân bị mép cỏ dại sắc nhọn cắt vào, cô cảm thấy toàn thân không thoải mái, mặc dù mặt trời chiếu vào người, nhưng cô vẫn thấy gió rất lạnh, len sâu vào bên trong cơ thể một luồng hơi lạnh, chỉ có thể ôm lấy cơ thể run rẩy, cố gắng theo kịp bước chân của Kỳ Hiểu Hàm.

Kỳ Hiểu Hàm dừng lại trước một cái cây, nơi này cách xa bờ biển, nhưng không đi quá sâu vào rừng, cành lá của cây rất rậm có thể che nắng, bên cạnh gốc cây là cát và đá bằng phẳng, ngồi xuống có thể coi là tương đối sạch sẽ, có lẽ có thể dựng một trại nhỏ tạm thời ở đây. Cô đặt ba lô xuống, quay lại hỏi Bạch Ngữ Sanh.

"Cô còn đi được không?"

Bạch Ngữ Sanh lắc đầu.

Thật là một bình hoa, chẳng có tác dụng gì cả.

Kỳ Hiểu Hàm đánh giá Bạch Ngữ Sanh. Bạch Ngữ Sanh đi đôi giày thể thao màu trắng của Kỳ Kiều Hối, dây giày bị tuột ra vì ngâm nước biển. Trước đây, cô ta luôn nhắc nhở em gái phải buộc chặt dây giày, mà bây giờ vật đổi sao dời, nghĩ đến chuyện xưa, trong lòng cô ta đau nhói, Kỳ Hiểu Hàm chớp chớp mắt lại, cố kìm nước mắt.

"Cô nghỉ ở đây, tôi đi tháo đồ trên bè gỗ xuống."

Kỳ Hiểu Hàm lấy hết những thứ tạm thời không cần trong ba lô ra, mang theo dao săn, mũ, áo khoác và bình nước rỗng đi một mình.

Đợi cô ta đi xa, Bạch Ngữ Sanh từ từ cởi giày ra, như cô nghĩ, vết thương đã đóng vảy lại bị vỡ, lòng bàn chân đầy máu. Cô ngồi dưới gốc cây, cố gắng thu nhỏ cơ thể lại để tránh gió thổi từ mặt biển vào, nhưng vẫn lạnh đến mức run rẩy.

Kỳ Hiểu Hàm quay trở lại nơi vừa lên bờ, kéo một nửa bè gỗ vẫn còn ngâm trong nước biển lên chỗ cao hơn, để tránh sóng biển cuốn bè đi. Nắng gắt, phơi nắng khiến Kỳ Hiểu Hàm toàn thân đổ mồ hôi, một mình cô ta vừa đẩy vừa kéo, mất một lúc mới đẩy bè gỗ ra khỏi bờ biển, tháo hết những thứ còn dùng được xuống,

Buổi chiều, khi cô ta đeo áo phao, dây thừng và một đống đồ lộn xộn trên lưng đi về phía cây đó, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Ngữ Sanh. Cô ta thấy lạnh trong lòng, bước nhanh hơn về phía gốc cây.

Bạch Ngữ Sanh dựa lưng vào gốc cây lớn, nằm trên mặt đất, co ro người lại.

Thấy người, Kỳ Hiểu Hàm thở phào nhẹ nhõm, đi đến gần hơn, mới phát hiện Bạch Ngữ Sanh toàn thân run rẩy, hai má đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, có vẻ như không ổn.

[@]