Chương 30

Thuần Vương xử lý đám loạn đảng hết sức bận rộn mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi thì vừa nằm xuống chưa được bao lâu lại nghe tin Cố Thanh Viễn đã hồi kinh. Hắn vội vội vàng vàng chưa kịp chạy ra ngoài ngênh đón đã nhìn thấy Cố Thanh Viễn mặt đằng đằng sát khí bế Nhϊếp Anh tiến vào, liếc qua cũng biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra, Thuần Vương nhìn Nhϊếp Anh bất tỉnh trên tay Cố Thanh Viễn lắp bắp hỏi: “Hoàng huynh có chuyện gì vậy, Lăng Tranh bị thương sao?”

“Không.” Cố Thanh Viễn nhìn thoáng qua Nhϊếp Anh, tay lại siết chặt thêm một chút lạnh lùng nói: “Là ta đánh.”

“…Hả?” Thuần Vương há hốc miệng nửa ngày sau mới thốt nên lời: “Không phải chứ, thường ngày huynh thương y hơn cả sinh mạng sao, sao, sao lại…”

“Nếu không làm như vậy ta sợ sẽ gϊếŧ y luôn mất.”

Cố Thanh Viễn mặc kệ vẻ mặt bàng hoàng của Thuần Vương cố gắng bình tĩnh lại dặn dò: “Lát làm phiền đệ xử lý đám người bên ngoài giúp ta.” Nói rồi không để Thuần Vương kịp hỏi gì đã ôm người đi mất.

Mãi một canh giờ sau Thuần Vương mới biết ‘đám người’ Cố Thanh Viễn nói đến là ai, Thuần Vương nhìn các lão thần quỳ bên ngoài cửa điện mà đau đầu nhức óc chỉ muốn dứt khoát xoay người bỏ trốn.

Con mẹ nó! Ngoài quỳ ra mấy người này không còn cách nào mới mẻ hơn à, dùng từ thời này qua thời khác mãi không biết chán?!

Thuần Vương hít thở lấy một hơi thật sâu, hắn thật sự rất muốn mắng người nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ tươi cười tiến đến khuyên nhủ.

“Trời ơi! Tại sao thái phó lại quỳ ở như thế này, có chuyện gì đứng dậy rồi nói, đứng dậy rồi nói!”

Thái phó tuổi đã cao, râu tóc cũng bạc trắng nhưng rất có tiếng nói trong triều, ông đẩy tay Thuần Vương ra để tấu chương qua đầu kiên quyết nói: “Hôm nay nếu không khuyên can được bệ hạ lão thần làm sao có mặt mũi xuống gặp với các vị tiên đế, lão thần chính tay dạy dỗ bệ hạ từ khi còn nhỏ, dạy người viết chữ, giang sơn Tây Thành này đều trông cậy vào bệ hạ,…”

Từ khi còn đi học Thuần Vương sợ nhất là vị thái phó này, hắn thấy không có khả năng khuyên can đành nhích người đổi đối tượng sang tể tướng. Thuần Vương chưa kịp mở miệng tể tướng đã lớn tiếng rõng rạc nói: “Chúng thần bao nhiêu năm ở biên cương đánh trận chỉ có một tâm nguyện là bảo vệ cho an nguy của bệ hạ, vậy mà bệ hạ lại bao che cho phản tặc, bệ hạ còn có xứng là vua một nước, xứng với bao nhiêu người ngã xuống hay không! Xin bệ hạ cho chúng thần một câu trả lời thích đáng!”

Thuần Vương: “…” Thật muốn cáo lão hồi hương!

*

Khi Nhϊếp Anh tỉnh lại đã thấy mình ở trong hoàng cung, sau gáy truyền đến cơn đau làm y đưa tay lên xoa nhẹ. Nhϊếp Anh ngồi dậy, nhìn thấy có người ngồi trong phòng ánh mắt không khỏi lạnh đi, nhớ đến cách Cố Thanh Viễn lôi y trở về đây càng khiến y cảm thấy hoảng sợ.

Cố Thanh Viễn như không có chuyện gì xảy ra nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không? Xin lỗi, nếu ngươi nghe lời ta đã không làm như vậy…”

Nhϊếp Anh cảm thấy cổ họng khô khốc tự đi xuống giường rót cho mình một cốc nước, Cố Thanh Viễn muốn giúp nhưng bị y gạt ra. Nhϊếp Anh uống hết một chén lại thêm một chén, y thở dốc cố kìm nén lại tức giận nhìn Cố Thanh Viễn hỏi: “Cố Thanh Viễn, ngươi làm như vậy thực sự cảm thấy vui sao?”

Bàn tay Cố Thanh Viễn thoáng khựng lại, hắn đáp: “Có ngươi bên cạnh là đủ rồi.”

Nhϊếp Anh đột nhiên cười phá lên, y hất hết đồ đạc trên bàn xuống tạo nên âm thanh đổ vỡ, Nhϊếp Anh quát lớn: “Ngươi đã đủ chưa vậy, phải làm sao thì ngươi mới chịu tha cho ta?”

“Ngươi muốn rời xa ta đến mức đấy sao?” Cố Thanh Viễn đặt mạnh chén trà trong tay xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nhϊếp Anh gằn giọng hỏi lại: “Vậy nên ngươi mới lập mưu tính kế ép ta buộc phải lựa chọn?”

Cố Thanh Viễn nhìn thẳng vào mắt y như cố tìm ra một chút tình cảm trong đó, “Đầu tiên là ngươi giả vờ cấu kết với Tô Văn dụ ta đến bãi săn, sau đó lại tìm cách mật báo với tể tướng, mục đích của ngươi không phải là muốn gϊếŧ ta vậy nên ngươi mới luôn cố gắng kéo dài thời gian!”

Nhϊếp Anh không phủ nhận, “Dù ta có hận ngươi cũng chưa đến mức muốn gϊếŧ ngươi.”

“Sai rồi, ngươi gϊếŧ ta từ lâu rồi.” Cố Thanh Viễn nói: “Ngươi cho cả thiên hạ biết ngươi tạo phản, có tội danh này rồi thì dù cho ta có là vua đi chăng nữa cũng không có cách nào bảo vệ ngươi, sẽ không cần phải ở cạnh ta nữa, ngươi nghĩ như thế, có đúng không?”

Cố Thanh Viễn bật cười, “Ngươi không sợ ta hạ lệnh gϊếŧ ngươi?”

Nhϊếp Anh nói: “Hành thích hoàng thượng theo luật phải chém đầu thị chúng, nếu ngươi muốn như vậy thì hạ lệnh đi!”

“Ngươi thừa biết là ta không bao giờ gϊếŧ ngươi!”

“Đúng vậy.” Nhϊếp Anh cười thành tiếng, “Vậy nên ta mới dám làm như vậy chứ, ngươi không nỡ gϊếŧ ta, mà đám đại thần ngoài kia chắc chắn sẽ không tha cho ta. Ngươi là vua, nhưng ta đã nhận tội rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ngang tàn đến mức đổi trắng thay đen, bỏ qua mọi lời khuyên can? Nếu ngươi dám làm như vậy sau này còn ai phục ngươi?!”

Cố Thanh Viễn không khỏi nhìn y bằng con mắt khác, Nhϊếp Anh của trước kia mỗi một cảm xúc nhỏ thôi cũng đều thể hiện ra ngoài, tại sao hiện tại lại trở thành như vậy. Cố Thanh Viễn nói: “Ngươi tính toán cũng thật giỏi.”

Nhϊếp Anh mỉa mai, “Ở cạnh bệ hạ lâu như vậy cũng học được phần nào.”

“Hôm nay ngươi nhất quyết muốn ép ta?”

“Ngươi có thể giao ta cho tể tướng, ta nửa câu cũng sẽ không oán trách.”

“Ngươi thà chết cũng không muốn ở bên cạnh ta?!” Đột nhiên Cố Thanh Viễn nhào đến giữ lấy bả vai Nhϊếp Anh nhìn y chất vấn, sức của hắn rất mạnh làm Nhϊếp Anh bị đau đến mức sắc mặt nhợt nhạt cả đi. Cố Thanh Viễn gằn từng tiếng:

“Có phải từ trước đến nay ta tốt với ngươi quá nên ngươi không hề biết sợ, đúng không? Vậy thì hôm nay ta cho ngươi biết, ta sẽ không giao ngươi cho bất kỳ ai, cũng không để ngươi bước ra khỏi cấm cung này nửa bước, ngươi cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh ta!”

Nhϊếp Anh cảm thấy Cố Thanh Viễn như sắp phát điên rồi, y giãy giụa cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn vừa gào lên, “Ta không muốn, buông ta ra, Cố Thanh Viễn buông–– A!”

Nhϊếp Anh giãy giụa quyết liệt muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, y càng phản kháng càng khiến lửa giận trong người Cố Thanh Viễn dâng cao đến đỉnh điểm. Hắn buông tay đẩy mạnh Nhϊếp Anh ngã gục xuống dưới đất, chẳng may y ngã trúng mảnh vỡ còn sót lại, máu tươi lập tức trào ra. Cố Thanh Viễn hốt hoảng muốn tiến lại gần nhưng bị Nhϊếp Anh xua đuổi, y mặc kệ máu chảy ròng xuống, hai tay ôm lấy đầu điên cuồng gào lên:

“Cố Thanh Viễn ngươi điên đủ chưa! Chẳng lẽ đến hiện tại ngươi còn không hiểu hay sao? Ta chán ghét ngươi chết đi được, đừng có động vào người ta, đừng bắt ta làm bên cạnh ngươi nữa, xin ngươi tha cho ta đi!”